Ông  nhanh chóng bảo: “Cách của bọn họ chỉ  chút tác dụng  thời điểm phát tờ rơi mà thôi, đợi phát xong hiệu quả sẽ giảm xuống, mì ăn liền của hai xưởng chúng  đặt cạnh , bọn họ  như  thì chúng  cũng chiếm  lợi ích, cho nên   cần vội.”
Đồng chí  nghĩ  thấy cũng đúng, mì của hai xưởng đặt ở cùng một khu vực,  mà bọn họ gọi tới cũng  chắc  mua mì của Dân Phúc hết nên sửa miệng hỏi: “Vậy bây giờ chúng  về luôn?”
Tuy Lâm Viễn Thăng  nán  xem kết quả nhưng hôm nay ông    cả buổi sáng , chân cũng  mỏi nhừ cho nên khẳng định là  về, nhưng  khi về ông  vẫn   khuyên Diệp Bảo Châu cái , thế là ông  bảo: “Lát nữa ,   hỏi bọn họ   cái gì  .”
Đồng chí  đáp: “Không cần , buổi sáng ông còn bảo    cách xa cô  , đừng bắt chuyện với cô  mà.”
Bây giờ Lâm Viễn Thăng cũng   bắt chuyện với Diệp Bảo Châu mà là ông    đuổi : “Cậu thì hiểu cái gì, qua đó    .”
Nói xong, ông  trực tiếp  về phía Diệp Bảo Châu, lúc đến bên cạnh hai  họ ông  nở nụ , : “Phó xưởng trưởng Diệp, hai  các cô  như  ở đây  hợp lý ? Không sợ lát nữa  bắt  ?”
Diệp Bảo Châu  liếc mắt , thấy  là họ Lâm  nữa, trong lòng cũng  bực ,   tên đàn ông   bệnh đấy chứ? Càng  để ý đến ông  thì ông  càng sấn sổ ?
Cô nhướng mày, phì   đáp: “Chủ nhiệm Lâm, chúng    bắt    liên quan gì đến ông? Ông quan tâm chúng  như    là  tới Dân Phúc  ?”
Lâm Viễn Thăng  thế mà tim  đau,  nó chứ, ai  tới cái xưởng tồi tàn Dân Phúc , cho gấp đôi tiền lương cũng đếch thèm , tới cửa mời ông  cũng  : “ chỉ  qua đây  với các cô, cẩn thận lát nữa  của đội tra xét qua đây kiểm tra các cô thôi, cô cũng đừng lạnh lùng như  chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-640.html.]
Trong lòng Diệp Bảo Châu ha một tiếng, liếc xéo ông : “ cảm ơn ông  lo lắng nhé, chẳng qua ông cứ yên tâm, chắc là ông cũng   qua từ ngữ quảng cáo của chúng  ,  nó   vấn đề gì chứ? Huống chi, bây giờ chúng   phát xong cả , giờ về xưởng nghỉ ngơi thôi cho nên tạm biệt nhé!”
Nói xong, cô xách túi và kéo Lâm Tú Giai   trong tòa nhà bách hóa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Bảo Châu và Lâm Tú Giai bận rộn hơn một tiếng đồng hồ, lúc  mới  thời gian rảnh qua phía quầy hàng để xem. Bọn họ vốn  hỏi nhân viên tiêu thụ để lấy  liệu nhưng mà   bận quá, cho nên Diệp Bảo Châu đành từ bỏ ý định , bây giờ  thấy  giá hàng đầy ắp quả thật  vơi  một ít, thậm chí còn nhiều hơn cả Vạn Phúc, trong lòng cũng lập tức thở phào nhẹ nhõm một .
Lâm Tú Giai hào hứng kéo góc áo Diệp Bảo Châu, trực tiếp bật : “Cách tuyên truyền  của cô đúng là  hiệu quả thật đấy,   giá hàng của chúng  vẫn còn đầy ắp mà bây giờ  vơi   ít .”
Diệp Bảo Châu  nhướng mày,   bọn họ bận rộn lâu như thế,   khoe khoang   giải thích, còn dùng  là bánh Chiffon mà Dân Phúc bọn họ bán  chạy nhất  quà tặng kèm, nếu như vô dụng  đó mới là thảm: “Cũng tạm , chẳng qua chúng  đừng vui mừng quá sớm, dù  thì vẫn  xem tình hình  liệu tiếp theo đây mới .”
Lâm Tú Giai uống một hớp nước: “Vậy chúng  đổi chỗ khác , tranh thủ phát tờ rơi nhiều hơn, nhân mấy ngày  đì Vạn Phúc xuống.”
Diệp Bảo Châu cũng   đì Vạn Phúc xuống, cô chỉ   định  định mức của mì ăn liền Dân Phúc mà thôi, dù  cũng là cuộc chiến giá cả, đều  thương cả, nhưng trong lúc nhất thời cô cũng  giải thích rõ  suy nghĩ  với Lâm Tú Giai cho nên chỉ  bảo: “Không cần, chúng   hết tờ rơi , buổi chiều ủy viên Lý cũng sẽ sắp xếp cho  khác tới, giờ về nghỉ ngơi .”
...
Mà ở một diễn biến khác, tâm trạng của Lâm Viễn Thăng vẫn luôn  ,     thái độ kiêu ngạo  của Diệp Bảo Châu đập  mặt khiến ông  tức đến mức ngay cả cơm ăn cũng  thấy ngon, cho nên  khi ăn cơm xong ông   vội vàng chạy về công xưởng.
Hôm nay là cuối tuần cho nên  nhiều  trong xưởng   , nhưng hôm nay cửa hàng bán lẻ của bọn họ  nhiệm vụ cho nên ông   thẳng tới văn phòng.