Vừa vặn, bây giờ của bộ phận bán lẻ ngoài hôm nay đều về hết, ông hỏi tình hình thế nào thì bọn họ phản ảnh rằng mì Hạnh Phúc bán cũng nhưng như dự liệu của bọn họ, đồng thời cũng phản ánh cả cách của Dân Phúc, còn Dân Phúc giăng một biểu ngữ quảng cáo dài ở gần tòa nhà bách hóa, vô cùng chói mắt!
Chuyện quảng cáo thì Lâm Viễn Thăng cho nên cũng bất ngờ về việc Dân Phúc cũng sẽ như ở gần những tòa nhà bách hóa khác, ông chỉ dặn dò trợ lý kêu hôm nay lúc tan ở tòa nhà bách hóa nhất định lấy cả liệu tiêu thụ của bọn họ lẫn Dân Phúc.
Trợ lý cũng tính quan trọng của chuyện cho nên gật đầu: “Được, sáng ngày mai sẽ giao cho ông.”
Vì nôn nóng liệu cho nên ngày hôm mới , Lâm Viễn Thăng thẳng văn phòng, vặn trợ lý cũng mang liệu qua đây, ông trực tiếp hỏi: “Hôm qua máy tòa nhà bách hóa của chúng bán thế nào?”
Hôm qua trợ lý vất vả tăng ca chỉnh lý liệu, lúc thấy ông hỏi như là đưa thẳng giấy tờ qua, chần chừ một lúc mới đáp: “ cảm thấy cũng .”
Lâm Viễn Thăng thấy cũng là vội vàng cầm lấy tờ giấy liếc mắt liệu, sắc mặt ông soạt một cái trắng bệch như tờ giấy. Vốn lượng mì Hạnh Phúc của bọn họ nhiều, chỉ một nghìn gói nhưng cả sáu tòa nhà bách hóa chỉ bán đến nổi một nửa?
Thế cũng tính là gay go, gay go nhất là lượng mì ăn liền mà Dân Phúc bán hôm nay nhiều hơn bọn họ một phần ba, rõ ràng giá của bọn họ thấp hơn của Dân Phúc nhưng Dân Phúc vẫn bán chạy hơn bọn họ là cái kiểu gì?
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Viễn Thăng dám tin, lật qua lật vẫn là con y chang , ông ngẩng phắt đầu lên hỏi trợ lý: “Cậu lấy nhầm liệu đấy chứ? Sao Dân Phúc bọn họ còn bán chạy hơn chúng nhiều như ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-641.html.]
Trợ lý gật đầu: “Vâng, nhầm đây, bọn họ quả thật bán nhiều hơn chúng một chút.”
Lâm Viễn Thăng bức bối, đúng là kỳ quái thật đấy, hoạt động của Dân Phúc sẽ sức hút lớn như ? Vậy mà bán còn chạy hơn cả bọn họ.
Ông tin con cho lắm, sợ trợ lý nhầm cho nên gọi một cuộc điện thoại chứng thực, đợi khi gọi điện cho bên Tiêu Hoài Trí, Tiêu Hoài Trí : “Chủ nhiệm Lâm, liệu của chúng thật sự xảy sai sót gì , bán bao nhiêu chính là bấy nhiêu, ở chỗ chúng quả thật bên Dân Phúc bán nhiều hơn bên các ông một chút.”
Trước đó Tiêu Hoài Trí còn định giảm đơn đặt hàng của Dân Phúc xuống nhưng ngờ đó Dân Phúc lôi ngược dòng, đúng là kỳ lạ: “Về phần tổng của các ông ít chắc hẳn là do các ông nên chỉ hợp tác với sáu tòa nhà bách hóa ?”
Thành phố Động Dương lớn như , hơn mười khu, mười mấy tòa nhà bách hóa lận cơ mà, Lâm Viễn Thăng Dân Phúc bọn họ chắc chắn chỉ hợp tác với sáu tòa nhà, nhưng lượng bán kém hơn một phần ba đấy! Cũng chỉ mấy gói, mười mấy gói thôi !
Ngày đầu tiên bán hàng để xảy tình huống như đột nhiên ông lo âu, trợ lý thấy sắc mặt của ông mới hỏi: “Chủ nhiệm Lâm, hôm qua bọn họ phái nhiều ngoài phát tờ rơi cho nên bán chạy hơn chúng cũng bình thường, liệu của hôm qua cũng tính đại biểu.”
Lâm Viễn Thăng mà sững sờ, qua một lúc lâu , ông gật nhẹ đầu, đúng , mì ăn liền của bọn họ vốn nghiên cứu phát triển Vạn Phúc, lên giá , bây giờ hoạt động gì đó phát tờ rơi, bán sức để quảng cáo như nếu như bán hàng Diệp Bảo Châu sẽ nhảy dựng lên ?
Cho dù mỗi ngày Vạn Phúc bọn họ chỉ bán con nhưng cũng sẽ lỗ vốn, chỉ là lợi nhuận của xưởng sẽ ít hơn một chút, cho nên ông cảm thấy đợi Dân Phúc xong hoạt động là bọn họ sẽ khá lên ngay thôi.