Vì thế, Lâm Viễn Thăng nhanh chóng bình  tâm trạng của , yên tĩnh đợi tình hình bày bán của ngày hôm , nhưng đến tối ngày hôm  tan , con  mà ông  nhận   cho thấy tình hình bày bán trong một ngày của Vạn Phúc bọn họ vẫn ít hơn Dân Phúc một phần ba!
Lâm Viễn Thăng  tài nào hiểu , ông   trợ lý: “Hôm nay  phát tờ rơi bên bọn họ vẫn  rút   ?”
Trợ lý   hình, chần chừ một lúc  mới đáp: “Rút   nhưng đây chính là con  tiêu thụ của chúng .”
Lâm Viễn Thăng hít một ,  của Dân Phúc  rút   nhưng bọn họ vẫn bán chạy hàng? Không thể nào chứ!
Lẽ nào sản phẩm của Dân Phúc thật sự  ngon hơn của bọn họ  ? Là mấy  đấy khá ủng hộ mì ăn liền của Dân Phúc?
Trong lòng Lâm Viễn Thăng hoang mang quá, trợ lý  : “Có khả năng là dư âm của hoạt động ngày hôm qua vẫn còn cho nên con  ngày hôm nay của bọn họ vẫn nhiều hơn chúng  một ít, hơn nữa bọn họ hợp tác với tám tòa nhà bách hóa lận.”
Đương nhiên Lâm Viễn Thăng  chuyện đó nhưng trừ   liệu của hai tòa nhà bách hóa đó, cho dù là con  của Dân Phúc ở tòa nhà bách hóa nào cũng vẫn bán chạy hơn của bọn họ một chút, cho nên đây     vấn đề hợp tác với bao nhiêu tòa nhà, thậm chí  hai ngày liên tiếp mà  liệu của bọn họ vẫn cứ ít hơn của Dân Phúc một chút, tổng lượng cũng  thể bì  với Dân Phúc.
Đương nhiên, công xưởng chỉ phụ trách sản xuất chứ  lo việc tiêu thụ thế nào, nhưng nếu  bán  hàng  đương nhiên cũng sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch sản xuất của bên , cho nên trong cuộc họp  đó, Lâm Viễn Thăng lấy  liệu trong mấy ngày gần đây  báo cáo với mấy vị lãnh đạo, hơn nữa cũng  cả tình hình của Dân Phúc luôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-642.html.]
Trong cuộc họp,   cũng  cùng suy nghĩ với Lâm Viễn Thăng,  ngờ bọn họ  hạ giá  mà vẫn  thể so  với chiêu mua một tặng một gì đó của Dân Phúc?
Châu Khánh Phong  xong cũng  cảm thấy bất ngờ gì, một là vì Dân Phúc vốn  nghiên cứu phát triển  bọn họ, hàng lên giá , cũng hợp tác với nhiều tòa nhà bách hóa hơn của bọn họ. Hai là hoạt động “mua một tặng một”  ai cũng đều thích,  đây tòa nhà bách hóa thường xuyên thanh lý mấy sản phẩm sắp quá hạn và bán  chạy  , khi  còn  một đống  đổ xô tới giành .
Hai hôm  ông  cũng  xem qua ,   Dân Phúc tặng bánh ngọt, đây là đồ . Bánh ngọt  là sản phẩm sản xuất  một  ai của Dân Phúc, xưởng khác cũng  sản xuất  . Mà miếng bánh ngọt  tặng còn to bằng một cái bát, lợi ích lớn như thế  thể húp thì đương nhiên  húp , cho nên mì ăn liền của Dân Phúc mới  thể chống   của bọn họ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Phó xưởng trưởng Trương Hưng  xong báo cáo bèn nhíu mày: “Dân Phúc  cũng  chút bản lĩnh đấy,  mà  đì chúng  xuống, gần đây chúng   thua trong tay bọn họ, cũng  thể coi thường bọn họ .”
Châu Khánh Phong lạnh lùng liếc mắt  ông , : “Kiểu mì ăn liền  là xưởng   sản xuất , chúng  bắt chước theo, bán giá thấp hơn        phản ứng cũng là bình thường.Trương Hưng  một tiếng lúng túng: “Cũng đúng, chỉ là  ngờ bọn họ  nghĩ  cách giải quyết nhanh như , hơn nữa còn hiệu quả như thế.”
Lâm Viễn Thăng hỏi: “Vậy chúng   nên  giống với bọn họ ? Cũng mua một tặng một gì đó?”
Câu   dứt, Châu Khánh Phong  nhanh chóng lạnh mặt, đáp: “Không , vốn dĩ chúng   thứ    hạ giá xuống , các ông còn  như thế nữa sẽ biến thành cạnh tranh ác ý, chúng  là công xưởng, chỉ lo sản xuất, còn về phần bán  thế nào,   kế hoạch sản xuất bao nhiêu là chuyện của ủy ban kế hoạch."
Châu Khánh Phong vốn   tán thành với việc  mì ăn liền   nhưng bí thư Mạc của bọn họ  cảm thấy  thể ,  thì hạ giá    đổi bao bì, tuy rằng phù hợp với quy trình kế hoạch nhưng    khó coi, nếu còn tiếp tục  như  nữa thì Vận Phúc bọn họ sẽ biến thành cái gì?
“Hơn nữa bây giờ mì ăn liền  của chúng  bán cũng  tính là quá tệ, hai mẫu mì ăn liền đồng thời xuất hiện trong tòa nhà bách hóa,  tiêu thụ  mua loại nào thì mua loại đấy, chỉ cần công xưởng  chịu tổn thất gì thì chúng   cần   mấy chuyện hèn hạ , bằng  sẽ mang tới ảnh hưởng   cho xưởng.”