Trương Hương cảm thấy Châu Khánh Phong quá cứng nhắc, ủy ban kế hoạch  cũng  xem nhu cầu thị trường để vạch kế hoạch, bán chạy  hiển nhiên kế hoạch sản xuất mới nhiều , đương nhiên nếu như  thì nhiệm vụ sản xuất của công xưởng cũng sẽ nhiều hơn, đến khi   lợi nhuận , tất nhiên phúc lợi của công nhân cũng sẽ tăng lên.”
Hiện giờ, mì ăn liền chính là một miếng thịt bự, cho nên bọn họ nên nghĩ cách đá Dân Phúc xuống   vơ nhiệm vụ sản xuất   tay, dù  thì Vạn Phúc bọn họ cũng đông ,  sợ   .
 lúc , ông  sẽ   suy nghĩ   mà chỉ  bí thư Mạc  phía  và hỏi: “Bí thư Mạc, ông cảm thấy thế nào?”
Mạc Bình Phàm  hỏi đến cũng  ông   hỏi ngược : “Có  ông cũng cảm thấy chúng   hạ giá thêm ?”
Trương Hưng ho nhẹ một tiếng: “ cảm thấy mì ăn liền  quả thật cũng  tồi,  tiện   ngon, tương đương với chúng  mở một quán mì, với loại tình hình hiện giờ  cảm thấy  thể hạ giá thêm một chút chứ đừng nên học theo cách mua một tặng một gì đó của Dân Phúc.”
Bằng  để  khác để ý đến, Vạn Phúc là một xưởng lớn nhưng  luôn  học theo Dân Phúc  việc  cũng thật sự   rớt giá.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ông  hắng giọng    tiếp: “Nếu chúng   báo giá  thấp   cũng  thể giảm giá thành nguyên liệu , ví dụ như bột mì, chúng   thể dùng bột mì khác...”
Ông  còn   hết câu thì Châu Khánh Phong  trực tiếp ngắt lời: “Không , ý của ông là  bán hàng kém chất lượng lừa  !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-643.html.]
Trương Hưng  thế trong lòng cũng   khó chịu, ông  với Châu Khánh Phong   nhiều quan điểm bất đồng về phương diện quản lý xưởng, mỗi  ông   đưa  ít ý kiến là Châu Khánh Phong  sẽ  phản bác ,   ngay cả lời còn  để cho ông   xong mà  xen ngang ,   gì thì ông  cũng là một phó xưởng trưởng, ở  mặt nhiều  như thế, Châu Khánh Phong thật sự  hề nể mặt ông  một chút nào luôn.
Sắc mặt ông   nặng nề,  qua đó: “Xưởng trưởng Châu, ông còn     hết câu mà.”
Châu Khánh Phong lạnh lùng liếc mắt  ông : “  ông   gì, chẳng qua ông chỉ  đổi bột mì mà chúng  đang dùng bây giờ, hoặc cũng  khả năng là  đổi luôn cả sườn heo hoặc thịt gà  nốt, đúng chứ?”
Bị ông   trúng tim đen khiến lồng n.g.ự.c Trương Hưng bức bối dễ sợ, đang định mở miệng giải thích thì   thấy đối phương lạnh lùng : “Trong gói nước sốt của chúng  vốn   đầy đủ nguyên liệu đến  , canh cũng nhạt hơn của Dân Phúc một chút, ông còn  như thế  khoản mì  của chúng   cần bán nữa  đây?”
Đương nhiên Trương Hưng sẽ  thừa nhận suy nghĩ của  , lập tức đáp: “Ông hiểu lầm ý của  ,  cũng   bán hàng giả hàng kém chất lượng, thật   chỉ đang nghĩ  tình huống  ảnh hưởng đến khẩu vị liệu  thể dùng nguyên liệu gì rẻ hơn để  thế những nguyên liệu ban đầu  , nếu    chúng  sẽ thêm lượng ,  mì nén to hơn một chút, như    ?”
Mạc Bình Phàm cũng cảm thấy bán hàng giả hàng kém chất lượng chắc chắn  , bọn họ là xưởng quốc doanh nên  thể dùng cách , nhưng  lượng mì nén to hơn thì   thể, tăng giá thành lên cũng tương đương với ép giá : “Mì nén  lớn hơn một chút cũng  nhưng  khả năng Dân Phúc cũng sẽ  như thế.”Châu Khánh Phong cũng tán đồng với cách  nhưng hiển nhiên ông  vẫn  cân nhắc thêm về lời mà Mạc Bình Phàm : “, chúng  ép giá thì bọn họ cũng sẽ ép, chúng  nghĩ biện pháp thì bọn họ cũng sẽ nghĩ biện pháp, cho nên cho dù là thế nào thì vẫn là địch tổn thất một nghìn còn  tổn thất tám trăm.”
Hiện giờ cách mà Trương Hưng nghĩ  cũng chỉ  hai cách   mà thôi, lúc  đều  bác bỏ hết cũng khiến tâm trạng của ông  vô cùng bất mãn, ông   Châu Khánh Phong và hỏi: “Xưởng trưởng Châu,   cái gì cũng    ông  cách gì  ? Lẽ nào cứ bỏ mặc tình hình   quản  ?”
Châu Khánh Phong trầm ngâm một lúc  : “Theo sự hiểu  của  thì đám  Dân Phúc cũng  một điểm , bọn họ cũng  thể  hoạt động mãi , cho nên loại cục diện bây giờ chính là  nhất .”