Châu Khánh Phong  thẳng: “Về loại sản phẩm mới , ông  thể  chấp nhận sự thật  , nếu chúng    hơn bọn họ  cũng nên là chúng  nghiên cứu phát triển  , nhiều sản phẩm như thế, chúng  cũng  thể cái nào cũng đòi  hơn của bọn họ , cho nên chúng   nên rối rắm quá nhiều về một sản phẩm mà nên nghiên cứu phát triển  nhiều sản phẩm mới hơn  bọn họ một bước.”
Trương Hưng  thế chợt  nhạt một tiếng: "Xưởng trưởng Châu, chúng  đều  chuyện  nhưng trong cuộc họp ngày hôm nay chúng    đến nó, mà là nghĩ cách  giải quyết chuyện mì ăn liền thế nào."
Nói xong, ông   chủ nhiệm bộ phận nghiên cứu phát triển,  hỏi: “Chủ nhiệm Tống, ông   đúng ?”
Chuyện Trương Hưng và Châu Khánh Phong ngấm ngầm bất hòa   đều  hết cả, vốn chủ nhiệm Tống cũng   lên tiếng  nhưng bây giờ  Trương Hưng gọi tên như thế, ông   thể  mở miệng: “Vâng, chúng  sẽ cố gắng nghiên cứu phát triển.”
Châu Khánh Phong cũng  thẳng: “Vừa    bảo , cho dù chúng    gì thì Dân Phúc chắc chắn cũng sẽ  theo, sản phẩm giống , cũng   tất cả   đều chỉ mua của Dân Phúc mà  mua của Vạn Phúc, giống như gạo ngon và gạo loại hai,  thị trường hai sản phẩm giống  cũng vẫn bán chạy ngang , cho nên chỉ cần chúng  duy trì tình hình  mắt  là  .”
Trương Hưng nhíu mày: “Xưởng trưởng Châu,   ông  chúng  là gạo loại hai đấy chứ? Cho dù mì Hạnh Phúc  bán chạy bằng Dân Phúc nhưng ông cũng  cần thiết  hạ thấp sản phẩm của chúng  như .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-644.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Châu Khánh Phong  lạnh trong lòng một tiếng, với vẻ mặt lạnh lùng: “Gạo ngon một hào sáu nửa cân, gạo loại hai một hào ba nửa cân, ông thấy  gạo loại hai là hạ thấp ?”
Trương Hưng lập tức cứng họng, Châu Khánh Phong  : “Bây giờ mì Hạnh Phúc của chúng   bắt đầu bình thường ,  vì  đây nghiên cứu xem   Dân Phúc thế nào còn  bằng liên hệ với nhiều tòa nhà bách hóa hơn, hoặc là thử chọn hợp tác với những công xưởng khác, xem  thể khiến bọn họ đặt mua một lô phúc lợi , dù  thì cũng sắp đến tết Nguyên Đán , mà  tết Nguyên Đán cũng sẽ nhanh tới tết âm, công xưởng nào mà   phúc lợi chứ?”
Sau khi ông   xong, phòng họp yên tĩnh một lúc, Mạc Bình Phàm  bảo: “Xưởng trưởng Châu  đúng đấy, chúng  đừng hạ thấp giá xuống thêm nữa,   động tĩnh quá lớn cũng  dễ giải quyết, chỗ công xưởng cung ứng  thể tranh thủ,  vặn chúng  cũng quan  nhiều xưởng cung ứng.”
Hai lãnh đạo   như   hiển nhiên những  khác đều   ý kiến, Trương Hưng thì     phục, cảm thấy  như    động, mà cách của   càng hợp lý hơn, tuy rằng bây giờ ông   phản bác nhưng cũng   cách nào khác, dù  thì ông  cũng   xưởng trưởng và cũng chẳng  bí thư nốt.
Một cuộc họp  khiến trong lòng ông  bức bối khó chịu, chỉ  thể tạm thời ném kiến nghị của    đầu, đợi nghĩ   nguyên liệu  thể  thế    .
Phía bên Vạn Phúc đang mở cuộc họp tổng kết thì phía bên văn phòng ủy ban xưởng Dân Phúc cũng mở cuộc họp tổng kết, trong cuộc họp,    thấy  liệu tiêu thụ trong mấy ngày gần đây, tuy rằng  thể  là vô cùng vui sướng nhưng  sự ảnh hưởng của Dân Phúc mà bọn họ vẫn  thể bán   con  , thậm chí còn bán  hơn cả Dân Phúc  thành tích cũng  tính là khá  !
Quách Hữu Bình cảm thấy   tồi, Diệp Bảo Châu cảm thấy cũng  thể thở phào một  nhẹ nhõm, tuy rằng lợi nhuận   như trong tưởng tượng của bọn họ ngày  nhưng thành tích  cũng cho thấy sự cố gắng gần đây của bọn họ  hề lãng phí.