Điền Kiến Binh   hề vui như trong tưởng tượng,   rằng con  tiêu thụ  chỉ tăng lên  tình huống bọn họ tặng nhiều bánh ngọt như thế, hơn nữa, bọn họ cũng   khả năng  hoạt động “mua một tặng một”  mãi , quá phiền phức.
Cho nên ông  cũng nhanh chóng thu  vẻ mặt   vui vẻ của  mà  một đám  ở ủy ban xưởng, : “Tuy bây giờ chúng    chút thành tựu nhưng cũng đừng vui mừng quá sớm, đây mới là ngày thứ năm mà thôi, Vạn Phúc vẫn còn ở đó, cũng     bọn họ sẽ  thế nào nữa, cũng  thể cứ để phân xưởng một sản xuất bánh ngọt  ngoài kế hoạch như  để phối hợp với phân xưởng mới, nếu đợi hoạt động kết thúc,   chừng tình hình tiêu thụ của bên Vạn Phúc sẽ đuổi kịp chúng  cho nên giờ vẫn  nghĩ cách tiếp.”
Nói xong, ông  theo bản năng  về phía Diệp Bảo Châu: “Bên cô  ý tưởng gì ?”
Tuy rằng Diệp Bảo Châu  khó chịu với Điền Kiến Binh  nào  gặp rắc rối cũng tìm cô với Quách Hữu Bình nhưng  mắt vẫn  giải quyết vấn đề tồn đọng      : “Tuy rằng phiền phức nhưng bây giờ chúng   và đang xuẩn xuất phần lớn đơn đặt hàng  ký hợp đồng , đương nhiên hoạt động  vẫn  đợi đến khi bán hết lô hàng hợp đồng đầu tiên mới  thể hủy bỏ.”
Cái  thì Điền Kiến Binh cũng , cũng may  khi thêm bánh ngọt  giá thành tăng lên cũng  tính là quá nhiều, bọn họ vẫn  lợi nhuận cho nên ông  cũng   cách nào khác,  hỏi: “Vậy cách giải quyết  đó thì ?”
Quách Hữu Bình  thẳng: “Sau   mì nén to hơn .”
Diệp Bảo Châu cũng đang  ý : “Chúng  cũng  thể đổi thành mì ăn liền phiên bản tết,  thể  mì nén to lên và cũng  thể thêm những gia vị khác .”
Ủy viên Trần của bộ phận nghiên cứu phát triển  hỏi: “Có thể thêm nguyên liệu gì khác ? Cũng  thể thêm sườn heo  nhé, cái đó đắt lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-645.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Bảo Châu nhướng mày, trầm ngâm vài giây  đáp: “Thêm trứng cút muối gì đó hình như cũng  tồi, giá thành  chắc hẳn  thể khống chế trong  một đến hai xu chứ?”
Ủy viên Trần sững sờ một lúc  lập tức mừng như điên, bây giờ trứng cút nhỏ xíu cũng chỉ  một xu tiền một quả, ướp muối gì đó cũng  thể bỏ qua giá thành cho nên cách  cũng : “Được, lát nữa  sẽ lập tức  tìm hiểu vụ .”
Những  khác cũng   ý kiến gì cả, một lô hàng  của bọn họ  xuất  hơn một nửa , cho dù  thế nào thì hoạt động mua một tặng một  vẫn  đợi đến khi xuất hết lô hàng đầu tiên    , bằng  một lô hàng  cũng  dễ bán.
Điền Kiến Binh nghĩ  nghĩ  cũng  nghĩ   cách gì  hơn, tuy rằng bây giờ  thế   rắc rối một chút, nhưng  thể bán chạy hơn Vạn Phúc là , hơn nữa, ông  cũng  bàn  phúc lợi công xưởng với hai nhà xưởng nhỏ , cho nên gần đây thu hoạch cũng  tính là quá kém.Ông  gật đầu: “Vậy chuyện  cứ như   , nhưng phó xưởng trưởng Diệp, đơn đặt hàng của thầy Phùng gì đó mà cô   lúc   mấy ngày  vẫn   động tĩnh gì, cô  giục  đấy nhé.”
Trước khi họp Diệp Bảo Châu cũng định  chuyện  , cuộc gọi liên hệ gần đây nhất của cô với thầy Phùng cũng là cách đây ba ngày ,  mà thầy Phùng mãi vẫn  gọi điện  cho cô, đơn đặt hàng   thành công   thì cô cũng  giục: “Được, lát nữa  sẽ gọi điện.”
Nói xong, cô dừng một lúc   Điền Kiến Binh: “Bí thư Điền,  cảm thấy ông vẫn nên đích  đến  chuyện với bí thư Mạc của Vạn Phúc về chuyện  một chút, nếu hai xưởng chúng  cứ tiếp tục dùng cách ép giá  mãi, đến khi  nếu như bên  trực tiếp cho công xưởng khác thầu nhiệm vụ sản xuất mì ăn liền ,  hai xưởng chúng  cũng đều sẽ chịu thiệt mất.”
Điền Kiến Binh  sững sờ  nhanh chóng đáp: “Được,    sẽ tìm thời gian đến  chuyện với bọn họ.”
Tuy rằng mì ăn liền do Dân Phúc nghiên cứu phát triển   nhưng công thức  cũng  thuộc về Dân Phúc mà là của quốc gia. Hai xưởng bọn họ đánh , nếu như để bên     đó chia nhiệm vụ sản xuất cho xưởng thực phẩm khác,  đến lúc đó vẫn là Dân Phúc thiệt thòi nhất, cho nên  nhất là đừng dây dưa quá lâu, Diệp Bảo Châu  thẳng: “ kiến nghị  nhất là  tìm bọn họ  chuyện ngay lập tức, chuyện   thể chậm trễ.”