Diệp Bảo Châu thế chợt liếc mắt bộ phận bảo vệ ở ngay bên cạnh, trong lòng khẽ một tiếng, Lâm Viễn Thăng sợ của bộ phận bảo vệ mà còn oang oang như .
Cô lập tức cất cao giọng: “Chủ nhiệm Lâm, ông câu là quá đáng quá đấy, hợp đồng với lượng hai nghìn là nhiều , huống chi bàn hợp đồng thể là chuyện nhỏ ? Tuy rằng của chi nhánh xưởng bọn họ chỉ hơn hai nghìn nhưng nếu ông bàn hợp đồng với cũng đừng chê như thế chứ.”
Lâm Viễn Thăng ngờ chỉ một câu thuận miệng của Diệp Bảo Châu bẻ cong thành như , ông lập tức : “ chê bao giờ hả, cô đừng lung tung.”
Diệp Bảo Châu ông với vẻ khó hiểu, giọng điệu cao vút lên: “Loại hợp đồng nhỏ chỉ với lượng đặt hàng hai nghìn , một chủ nhiệm như ông tới là , cần phiền đến các lạnh đạo của ông, lời do ông ?”
Lâm Viễn Thăng lập tức cáu kỉnh: “ là câu thật, nhưng ý như cô…”
Diệp Bảo Châu trực tiếp ngắt lời ông : “Ông ý đó nhé, bằng ông thốt câu loại hợp đồng nhỏ chỉ với lượng đặt hàng hai nghìn ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Nói xong, cô trực tiếp huých vai Triệu Bàng Hải, Triệu Bàng Hải dường như ý thức điều gì đó mà cũng lập tức theo: “ , chủ nhiệm Lâm, cho dù Vạn Phúc các ông là xưởng lớn, bình thường coi thường mấy xưởng nhỏ như chúng , nhưng bây giờ hợp tác với thì các ông cũng khiêm tốn một chút chứ.”
Lâm Viễn Thăng bọn họ cho tức c.h.ế.t mất, ông trực tiếp gào lên với Diệp Bảo Châu: “Diệp Bảo Châu, rõ ràng các cưỡng từ đoạt lý, chụp mũ lung tung, ý như , cô đừng mà thêm mắm dặm muối !”
Tuy rằng trợ lý của Lâm Viễn Thăng tài nào hiểu tại ông thốt mấy lời não như , nhưng bây giờ cũng chỉ thể vội vàng giải thích: “ , câu gốc của chủ nhiệm Lâm hề ý đó, là tự các cô nghĩ như thôi, đừng ấn lên đầu chúng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-647.html.]
Diệp Bảo Châu cũng chịu yếu thế mà Lâm Viễn Thăng: “Chủ nhiệm Lâm, thích câu của ông, cái gì mà thêm mắm dặm muối , cái gì mà chụp mũ lung tung, nếu ông cảm thấy nghi oan cho ông là chúng trực tiếp tìm một để hỏi luôn ?”
Nói xong, cô nhanh chóng về phía đầu cầu thang của tầng hai xưởng.
Lâm Viễn Thăng một loạt hành động của cô cho tức tối buồn bực thôi , rốt cuộc Diệp Bảo Châu trò gì ? Chỉ một chút chuyện cỏn con như thế mà cũng đòi tìm hỏi? Lẽ nào cô còn tìm một để phân xử thật ?
Lúc , trợ lý ở bên cạnh nhắc nhở ông : “Chủ nhiệm Lâm, chúng cũng nhanh chóng lên thôi, bằng lát nữa Diệp Bảo Châu cho đám xưởng trưởng những lời mà ông mới chúng xong .”
Lâm Viễn Thăng nhắc nhở, đầu óc chợt ầm một tiếng, sắc mặt lập tức trắng bệch, bây giờ ông mới phản ứng , con nó chứ, Diệp Bảo Châu hại ông đúng ?
hai rõ ràng còn ở ngay mặt, cũng lắp thêm cái gì chân mà lúc biến mất thấy bóng dáng , trong lòng Lâm Viễn Thăng chửi thầm một tiếng cũng vội vàng phóng lên tầng hai.
Nhân ở chi nhánh xưởng của xưởng dệt tính là quá đông, văn phòng của xưởng trưởng bắt mắt cho nên Lâm Viễn Thăng chỉ liếc mắt một cái ngay. Ông thẳng qua đó, đại khái là quá lâu chạy vội như thế nên đợi lúc bước văn phòng xưởng trưởng, ông mệt đến mức thở như chó.
Mà lúc , Diệp Bảo Châu đang xưởng trưởng Lữ của chi nhánh xưởng dệt và : “Xưởng trưởng Lữ, ông tới phân xử giúp chúng , xem câu của liệu là thêm mắm dặm muối cho ông , liệu là chụp mũ lung tung cho ông ?”
Đại khái là xong Diệp Bảo Châu gì cho nên lúc sắc mặt của xưởng trưởng Lữ cũng cho lắm, trong lòng Lâm Viễn Thăng thấp thỏm căng thẳng, vội vàng giải thích: “Xưởng trưởng Lữ, hôm nay tới để ký hợp đồng với ông, cho dù đồng chí Diệp Bảo Châu gì với ông thì mong ông cũng đừng tin, đó đều là ý của .”