Diệp Bảo Châu lạnh lùng liếc mắt  ông  một cái,  nhắc  câu    ông  thêm một   hỏi ông : “Chủ nhiệm Lâm, lẽ nào câu    do ông   ? Hay là kêu bộ phận bảo vệ lên đây  chứng cho ông,   chúng   chuyện lớn tiếng như , chắc là bọn họ  thể   gì đó đấy.”
Lâm Viễn Thăng  thế mà cổ họng như  nhồi một đám bông, tắc đến  nặn   một chữ nào, câu     của ông  thật sự chỉ là thuận miệng thốt  mà thôi, chứ cũng   ý gì khác, nhưng nào giờ Diệp Bảo Châu   túm chặt lấy ông   buông, còn ác ý bẻ cong ý của ông .
Ông  hé miệng,  Lữ xưởng trưởng một lúc lâu  mới bảo: “Xưởng trưởng Lữ, đều chỉ là hiểu lầm mà thôi,  thật sự   ý đó mà, ý của câu   mà   là chuyện giống như hợp đồng , cho dù là nhiều  ít đều do    đàm phán, chỉ lúc nào   thể xử lý  thỏa  thì các lãnh đạo của  mới quản.”
 
Trợ lý của Lâm Viễn Thăng cũng vội vàng giải thích: “, chúng  đều  ký hợp đồng cho nên    ngu ngốc   mấy lời tự rước lấy phiền phức như   chứ.”
 xưởng trưởng Lữ cũng  hề tin lời của ông  đến , dù  thì Diệp Bảo Châu cũng   ,  đồng chí ở bộ phận bảo vệ  thể  chứng, ông   thể gọi điện hỏi một chút là  ngay, nhưng bây giờ ông    gọi điện thoại.
Vốn ông   hợp tác với Dân Phúc về lô đơn đặt hàng  vì dù  cũng  liên quan đến lãnh đạo cũ của xưởng tổng, nhưng  đó Trương Hưng của Vạn Phúc  liên hệ với ông , nể mặt giá cả nên ông  mới nghĩ đến chuyện định hợp tác với Vạn Phúc, nhưng nào ngờ…
Ông   Lâm Viễn Thăng, trong lòng   bực tức, cái gì mà đơn đặt hàng nhỏ chỉ với lượng hai nghìn? Hai nghìn còn  nhỏ  ? Không  quan tâm như  ? Phó xưởng trưởng của Dân Phúc    đến tận đây cả  mà  lãnh đạo của bọn họ   thể tới? Không thể tới cũng thôi , bọn họ chắc chắn cũng sẽ   gì cả, nhưng một chủ nhiệm như ông    thể   lời khó  như  ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-648.html.]
Tuy trong lòng ông  tức tối nhưng cũng  độ lượng, chỉ ho nhẹ một tiếng, bảo: “Được , hai  các ông  cãi  nữa,   chỉ là đơn đặt hàng hai nghìn gói thôi ,  gì mà  cãi .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Bảo Châu  ông  và  bảo: “Xưởng trưởng Lữ,  cũng   cáo trạng ,  chỉ cảm thấy con  hai nghìn   là  nhiều , bàn hợp tác cũng   là một chuyện nhỏ, mà chủ nhiệm Lâm  nên ghét bỏ lượng hai nghìn , cũng  nên đối xử và hợp tác qua loa như thế, ông  còn   chụp mũ cho ông , thật đúng là   oan cho  quá, cho nên…”
Lời của cô còn   xong nhưng cơn giận của Lâm Viễn Thăng  trực tiếp bốc từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu , Diệp Bảo Châu  chắc chắn cố ý đây mà, lẽ nào   đột nhiên cô  lên chào hỏi ông  chính là  dự tính  !
Ông  hít một ,  xưởng trưởng Lữ với vẻ mặt  lấy lòng, : “Xưởng trưởng Lữ, là đồng chí Diệp Bảo Châu hiểu lầm  thôi,  thật sự   ý đó, chắc chắn  !”
Xưởng trưởng Lữ hiểu Diệp Bảo Châu đang  gì, Dân Phúc chẳng qua cũng chỉ  hơn một nghìn công nhân, ở  mặt Vạn Phúc cũng chỉ là một xưởng nhỏ đó, mà chi nhánh xưởng dệt của bọn họ chẳng qua cũng chỉ hơn hai nghìn  một chút,  ở trong mắt Vạn Phúc cũng chỉ là một xưởng nhỏ mà thôi, cho nên Lâm Viễn Thăng mới cảm thấy lượng hai nghìn   nhiều.
Tuy   khả năng Diệp Bảo Châu   nhấn mạnh lời của Lâm Viễn Thăng một chút nhưng ông  vẫn cảm thấy khó chịu với lời của Lâm Viễn Thăng, xưởng lớn nào   từ một nghìn , hai nghìn  phát triển lên như ? Lâm Viễn Thăng   ý gì đây, tính coi thường ai đây?
Ông   Lâm Viễn Thăng, vội vàng bảo: “Ông đừng vội,   ông   ý .”
Lâm Viễn Thăng  thế cuối cùng cũng chậm rãi thở  một , cũng may mà   ông    nhiều lời hơn thế, bằng   Diệp Bảo Châu bẻ cong sự thật như  cũng   sẽ  thành  cái dạng gì nữa.