“Cô  xem  gần đây xưởng chúng   lợi hại như  chứ, chúng    kiểu bánh Chiffon đó chỉ trong một năm  thêm gần một trăm công nhân , bây giờ  thêm phân xưởng,   nhà xưởng chúng    càng ngày càng lớn ?”
“Còn  thể lợi hại kiểu gì  nữa, đương nhiên là nhờ lãnh đạo  cách , bánh Chiffon và mì ăn liền đều là do phó xưởng trưởng Diệp  , nếu   cô  thì gần đây xưởng chúng   thể tuyển  nhiều  như  , phúc lợi của chúng   thể tăng lên  ?”
Lời    đúng,   đều yên tĩnh một lúc, lúc  Diệp Bảo Châu   sống dậy dây chuyền sản xuất bánh ngọt, biến một phân xưởng nhỏ thành một phân xưởng lớn, bây giờ cô    mì ăn liền  dựng phân xưởng mới, ngày mai phỏng chừng sẽ còn  phân xưởng mới tiếp, tất cả những chuyện  nếu    cô ở đây thì đào   mấy chuyện  đó nữa.
Cho nên mấy công nhân  đương nhiên  tán thành và khen ngợi việc nhà xưởng bổ nhiệm Diệp Bảo Châu lên  phó xưởng trưởng, liên tiếp trong mấy ngày, mỗi khi Diệp Bảo Châu xuống phân xưởng đều thi thoảng gặp  công nhân chào hỏi cô,  thiết gọi cô là phó xưởng trưởng Diệp.
Mà lúc Điền Kiến Binh cùng Diệp Bảo Châu xuống phân xưởng cũng phát hiện  vấn đề ,  mà mấy công nhân   thích Diệp Bảo Châu như thế, thậm chí  vài công nhân   ông ,  thấy ông  cùng Diệp Bảo Châu xuống phân xưởng  còn tưởng ông  là trợ lý của cô?
Mắt mũi mọc kiểu gì đấy? Sao  thể  ông  thành trợ lý của Diệp Bảo Châu ?
Vân Mộng Hạ Vũ
Loại hình huống  còn   chỉ xuất hiện một, hai !
Hiện giờ tiêu thụ tiến hành  thuận lợi, sản xuất cũng  thuận lợi, nhưng Điền Kiến Binh cứ cảm thấy cơn giận trong lòng    nguôi , loại bức bối  vẫn luôn kéo dài đến tận cuối tháng mười hai, lúc Quách Hữu Bình kiến nghị tết năm nay sẽ thưởng cho Diệp Bảo Châu một nghìn đồng là ông  bốc hỏa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-654.html.]
Ông  trực tiếp từ chối Quách Hữu Bình: “Trước đây tiền thưởng cao nhất của chúng  là tám trăm đồng, ông  cho một nghìn đồng là quá nhiều  đấy, ông xem ngày   ai trong chúng  từng cầm tiền thưởng một nghìn đồng ?”
Quách Hữu Bình thản nhiên đáp: “Bánh Chiffon do cô   , bây giờ mì ăn liền của chúng  cũng   khởi sắc, nhân  trong phân xưởng cũng đang tăng lên, trong vòng một năm  tạo  công ăn việc  cho nhiều  như thế, tại  cô   thể cầm  một nghìn đồng?”
Điền Kiến Binh thừa nhận Quách Hữu Bình   sai, Diệp Bảo Châu    tồi,  thành tích và  sự quyết đoán đấy, nhưng cứ cảm thấy ông  quá dung túng cho Diệp Bảo Châu : “Cô  là phó xưởng trưởng, là lãnh đạo,   cống hiến cho nhà xưởng là chuyện hiển nhiên! Chẳng qua ông  cũng  sai, xét thấy cống hiến của cô , chúng  cứ tăng thêm một trăm dựa theo tình hình năm ngoái, cho cô  ba trăm thôi là  .”
Quách Hữu Bình  thế mà nhíu mày: “Tiền thưởng cao nhất của chúng  là tám trăm, cho dù ông  cho một nghìn thì cũng nên cho tám trăm chứ, ông chỉ cho  ba trăm là  ý gì?”
Tâm trạng của Điền Kiến Binh bực tức lắm,  : “Xưởng trưởng Quách, ông đừng quên tuy rằng Diệp Bảo Châu  công nhưng những đồng chí khác của chúng  cũng  vất vả, bọn họ nghiên cứu phát triển và sản xuất,  cái nào   đích  tham gia , ông đừng quá thiên vị Diệp Bảo Châu như thế, bằng  cô  sẽ trở nên   trời cao đất dày đấy.”
Quách Hữu Bình cũng  hề thiên vị Diệp Bảo Châu, ông  thừa nhận cống hiến của cô  lớn, cho dù Điền Kiến Binh  cho một nghìn đồng tiền thưởng thì cô cũng đáng nhận  tám trăm chứ, hơn nữa, mì ăn liền  là cô tham gia  từ đầu đến cuối,  bắt đầu từ lúc ở cữ , cho nên khoản tiền  cô nên nhận  mà   vì cô là phó xưởng trưởng thì buộc    cống hiến cho xưởng!
Ông  lạnh lùng : “Chúng  cũng sẽ sắp xếp tiền thưởng cho những đồng chí khác, hai chuyện     xung đột với , nếu ông cảm thấy một nghìn đồng mà  kiến nghị  vấn đề  cứ dựa theo mức cao nhất mà cho.”
Điền Kiến Binh nhiều  bác bỏ, Quách Hữu Bình  như thế là dung túng, nếu để Diệp Bảo Châu cầm  một nghìn  chẳng  mũi cô sẽ hếch ngược lên trời luôn  .