Bây giờ Diệp Bảo Châu    rối rắm vấn đề Điền Kiến Binh là loại  gì nữa , hiện giờ ông    loại bản thảo   chứng tỏ ông   suy nghĩ , cô nhất định  giải quyết vấn đề  mới : “Được , đợi ông  giao báo cáo lên, em sẽ  báo cáo ông  là .”
Lục Thiệu Huy lập tức phản bác: “Không , như thế quá lộ liễu,  cần nghĩ   cũng  là em giở trò.”
Diệp Bảo Châu cảm thấy cũng đúng, mục tiêu quá rõ ràng, lỡ như   một màn báo thù như Tô Nguyên Thanh  cũng    cho lắm: “Vậy    bây giờ?”
Đối với loại tình huống , Lục Thiệu Huy cảm thấy chỉ  một cách khả thi thôi, tất nhiên đó là  vạch trần ông , dùng sự thật và quần chúng để  cho mấy lãnh đạo   bản báo cáo  của Điền Kiến Binh  thành phần dối gạt, cộng thêm chuyện bánh quy ngày  nữa, kiểu gì cũng đủ cho ông   xử phạt một chút .
Lục Thiệu Huy nhướng mày,  một tiếng: “Năm nay lợi nhuận ở xưởng chúng   tồi, bánh Chiffon bán chạy như thế, bây giờ mì ăn liền cũng tạo  chút tiếng vang, chắc chắn  để lãnh đạo đến trong quần chúng tuyến một tham gia quan sát, để bọn họ hiểu ai mới là  bỏ công bỏ sức thật sự, chẳng qua chuyện  cũng  đợi  khi bọn họ  xong báo cáo mới .”
Diệp Bảo Châu  thế bèn  híp mắt , cảm thấy cách   cũng , nhưng  dễ thực hiện cho lắm: “Thế  tìm xưởng trưởng Quách nhờ giúp đỡ , nhưng ông  quá  nhịn,  chắc  bằng lòng.”
Lục Thiệu Huy nhướng mày  cô gái: “Không,  cảm thấy ông  sẽ ủng hộ em, bằng    cũng sẽ  giúp em tranh thủ lấy  khoản tiền thưởng , huống chi ông  là lãnh đạo của em, các em  vài việc chắc hẳn  thông báo cho ông  , ông  là xưởng trưởng của một xưởng, hơn nữa đến khi  ông  cũng   họp.”
Diệp Bảo Châu  trầm ngâm,   quả thật  sai, Quách Hữu Bình là lãnh đạo của cô, một năm gần đây quả thật đối xử với cô   tồi, cô  chuyện chắc hẳn cũng nên trưng cầu ý kiến của lãnh đạo, thế là cô hít một ,  bảo: “Được, ngày mai em sẽ tìm ông  và  chuyện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-668.html.]
Thật  Diệp Bảo Châu vẫn còn  lo lắng, sợ Quách Hữu Bình nhân từ nương tay, dù    một cơ hội như  cũng  chắc sẽ  , nhưng nếu vượt qua Quách Hữu Bình để một  giải quyết vấn đề ,    đến phiền phức mã đây rõ ràng là   tôn trọng ông .
Cho nên  khi nghĩ hơn nửa đêm, sáng ngày hôm , cô trực tiếp  tìm Quách Hữu Bình và phản ánh tình hình, vốn cô còn đang vô cùng lo lắng, sợ Quách Hữu Bình  sẽ  tìm Điền Kiến Binh để thương lượng gì đó nhưng  ngờ  khi trầm ngâm một lúc, ông   hỏi cô: “Vậy cô  giải quyết thế nào?”
Diệp Bảo Châu sững sờ, đây là một câu hỏi  nhạy cảm vì Điền Kiến Binh là lãnh đạo, Quách Hữu Bình cũng là lãnh đạo,  với một lãnh đạo chuyện  nhắm  một lãnh đạo khác chỉ sợ ông  sẽ nghĩ nhiều, cho nên  khi cân nhắc tỉ mỉ cách dùng từ cô mới   suy nghĩ mà  và Lục Thiệu Huy  bàn bạc xong  tối hôm qua cho ông  .
Quách Hữu Bình hít một  thật sâu , Điền Kiến Binh   phạm  cái tật cũ ,  ngờ    càng    hổ hơn, chẳng trách thái độ của ông  đối với khoản tiền thưởng    ngắt thành dứt khoát đến ,  thế còn ký tên ngay tại chỗ nữa, hóa  là ông  đang mưu đồ chuyện .
Sau khi nghĩ một lúc, ông   Diệp Bảo Châu và bảo: “Được,  sẽ  tìm bản báo cáo mà cô  , nếu ông  thật sự   như  thì  đồng ý với cách  của cô,  sẽ   gì cả, đến khi   nghĩ cách để lãnh đạo tới đây quan sát.”
Ông  đáp lời nhanh như thế khiến Diệp Bảo Châu   khó tin, chỉ hỏi: “ chúng   như thế   ?”
Ánh mắt của Quách Hữu Bình tối tăm: “Không  gì   cả, nếu ông   dối gạt thì chúng  cũng  cần   như thế, cô  cần  gánh nặng tâm lý quá lớn .”
Khóe miệng Diệp Bảo Châu  nhếch lên,  khi đáp lời mới bước  khỏi văn phòng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Quách Hữu Bình  trong văn phòng mà suy tư  lâu, thật  ông  cũng  hề nghi ngờ lời của Diệp Bảo Châu vì Điền Kiến Binh chính là   “tiền án tiền sự” cơ mà, hơn phân nửa bản báo cáo    đúng như những gì mà Diệp Bảo Châu  , nhưng ông    thấy bản báo cáo   .