Diệp Bảo Châu trực tiếp  xuống  mặt  đàn ông,  một đống đồ  mặt,  những xấp tiền  dùng nịt buộc , đang định mở miệng hỏi thì  đàn ông  đưa sổ tiết kiệm và tiền  xếp gọn  mặt  qua: “Số tiền  đều là tiền hôm qua   mừng cưới,  đếm cả , hơn một trăm đồng, còn sổ tiết kiệm  cho em, lát nữa em ăn cơm xong, chúng  sẽ  gửi tiết kiệm.”
Diệp Bảo Châu cầm quyển sổ nhỏ màu đỏ mà  đưa qua, bên   sáu chữ “Sổ tiết kiệm  kỳ hạn”, cô mở  lật đến trang cuối cùng .
Hay thật,  phần cuống của tờ giấy trắng mực xanh in một nghìn sáu trăm hai mươi sáu đồng  nhiều tiền.
Diệp Bảo Châu  mà mắt trố cả , bây giờ tiền lương của cô một tháng mới  hai mươi ba đồng, thế    ăn  uống sáu, bảy năm mới  thể   con  , mà    tay  nhiều tiền như thế, nhiều đến mức khiến cô cảm thấy   phỏng tay, miệng cũng theo bản năng hô lên: “Nhiều thế á?”
Lục Thiệu Huy khẽ ,  tiền   tích góp mấy năm liền,   kết hôn cha   cũng bỏ  một ít tiền, cộng  cũng chỉ hơn hai nghìn một chút, chẳng qua  đó mua tủ quần áo và mấy thứ  tiêu một phần: “Cũng   chỉ  tiền của ,   kết hôn cha  cũng bỏ một ít.”
Diệp Bảo Châu hít một , nâng mắt   đàn ông: “Đều là của em hết ?”
Đôi mắt to của cô gái chớp vài cái, bộ dáng dường như  tin, Lục Thiệu Huy mím môi : “Trước đó   chúng     , tiền của  đều sẽ cho em hết còn gì?”
Diệp Bảo Châu nhớ  hình như thật sự  chuyện như , chẳng qua khi đó cũng chỉ coi là lời  đùa, cũng  ngờ  đàn ông sẽ giao  bộ tiền ngay ngày thứ hai tân hôn cho , cô phì  một tiếng: “Anh  sợ em cầm tiền sẽ tiêu lung tung  ?”
Thời gian Lục Thiệu Huy và Diệp Bảo Châu ở chung cũng  lâu, nhưng xét từ chuyện sính lễ    thể khẳng định cô cũng  chấp nhất gì với tiền bạc: “Sợ cái gì? Tiêu sạch thì kiếm thêm.”
Nói xong,  dừng ,  cô với ánh mắt u ám, giọng  nghi ngờ: “Em  ?”
“Muốn chứ.” Diệp Bảo Châu cầm sổ tiết kiệm thật chặt, giọng  cũng  cao lên, đương nhiên cô sẽ  từ chối : “Vậy em đành vất vả một chút, khoản tiền  em nhận , tránh cho  tiêu xài phung phí.”
Lục Thiệu Huy nhướng mày  cô, hàng lông mi dài của cô  rũ xuống, mắt  sổ tiết kiệm, khóe miệng  nhếch lên,  gò má đó hiện lên áng mây hồng,  giống hoa đào mới nở mùa xuân, cánh hoa hồng phấn, chất  mịn màng, khiến   nhịn  mà  nhéo một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-67.html.]
Nghĩ như ,  đàn ông duỗi tay, búng một cái  mặt cô: “Mau  rửa mặt ăn cơm, chúng    ngoài gửi tiền nữa, lát nữa còn   lấy ảnh kết hôn.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Bảo Châu nhanh chóng cất sổ tiết kiệm    dậy, đột nhiên hôn chụt một cái lên mặt : “Yên tâm,   em sẽ cho  tiền tiêu vặt mà.”
Lục Thiệu Huy  cô chạy , giơ tay sờ lên gò má   cô thơm qua, khóe môi nhếch lên một độ cung nhẹ.
Ăn xong bữa sáng, hai vợ chồng mang tiền và hóa đơn  cửa, lúc  là giờ  ,  đường phố  còn nhiều  như lúc tan  bình thường đến , đạp xe  đến mười mấy phút bọn họ  tới cục bưu chính.
Cao Hồng Anh  việc ở đây, chẳng qua bà  là chủ nhiệm, cũng   việc  quầy dịch vụ, cho nên  khi gửi xong tiền tiết kiệm, Diệp Bảo Châu hỏi: “Chúng   cần qua chào hỏi  một tiếng ?”
Lục Thiệu Huy lắc đầu, hôm nay là thứ hai, giờ   xác suất  lớn   sẽ  họp, dù  lát nữa buổi trưa  khả năng bà  cũng sẽ về nhà, cho nên  chở cô gái tới tiệm chụp ảnh bên phía đại tạp viện đó.
Ông chủ   thấy bọn họ  nhiệt tình  lên đón: “Sao hôm nay hai cô  mới tới lấy ảnh?”
Trước khi kết hôn bận đến tối tăm mặt mũi, Diệp Bảo Châu cũng quên mất chuyện ảnh ọt , cô đáp một tiếng với ông chủ,  nâng mắt lên   thấy bức ảnh  phóng to của bọn họ treo ngay chính giữa bức tường .
Trên bức ảnh đen trắng,  đàn ông  ngũ quan lập thể, nét mặt thâm thúy, cô gái thì ngũ quan tinh tế, mi mục như họa, còn  hơn trong tưởng tượng của cô nhiều.
Diệp Bảo Châu khen ông chủ chụp , ông chủ   vui vẻ đựng ảnh cho bọn họ  đưa cho hai . Hai  bước  khỏi tiệm, Diệp Bảo Châu  cầm lấy ảnh  ngoài xem,  gọi  đàn ông một tiếng.
“Lục Thiệu Huy.”
“Hửm?”