Điền Kiến Binh thấy ông  hỏi như thế, vẫn qua loa đáp: “Có thể là gì  chứ, là tìm  quen lát nữa ăn một bữa cơm thôi.”
Quách Hữu Bình ồ một tiếng, liếc mắt  ông ,  đó   xe rời khỏi ủy ban cách mạng.
Điền Kiến Binh  ông  rời   mới  tìm lãnh đạo, trong văn phòng,  khi vòng vo tam quốc tán gẫu với lãnh đạo một lúc ông  mới nhắc đến  liệu của mì ăn liền .
Mì ăn liền của Dân Phúc bán  tồi, điểm  thì lãnh đạo cũng : “Các ông bán mì ăn liền khá , nghiên cứu phát triển bên các ông cũng   đấy.”
Điền Kiến Binh gật đầu,  đáp: “ , nghĩ đến lúc   nghiên cứu phát triển chúng  cũng  thí nghiệm hết   đến  khác, ăn thử liên tục, ăn đến mức mà  còn  ói cả  đấy mới đổi  kết quả ngày hôm nay,  thấy gần đây bán chạy hàng như thế,   vất vả bao nhiêu cũng đều đáng giá cả.”
Lãnh đạo gật đầu: “Các ông  vất vả , một   bí thư như ông đây lãnh đạo cũng  công.”
Điền Kiến Binh  bảo: “Chủ yếu nhất vẫn là chỉ thị lãnh đạo của các ông , bằng  chúng  cũng  dám mạnh tay mà , đặc biệt là đơn đặt hàng của cục đường sắt  , nếu   các ông thì   chúng   thể hợp tác với bọn họ ?”
“Ần  cục đường sắt sẽ mang sản phẩm của chúng   khắp  miền tổ quốc, chúng  tranh thủ năm   hợp tác với tòa nhà bách hóa ở các tỉnh thành khác, tranh thủ  lớn  mạnh Dân Phúc.”
Lãnh đạo bật  ha ha: “Được, các ông cố gắng mà  nhé,     lo   cơ hội.”
Điền Kiến Binh   lời khẳng định của ông  mà trong lòng  sung sướng, thầm nghĩ   báo cáo riêng đúng là  uổng phí.
Ông  ăn cơm trưa với lãnh đạo ở đây xong, đợi  khi tài xế đến đón  mới rời khỏi ủy ban các mạng, về đến nhà xưởng, ông  cũng    ngay mà trực tiếp về thẳng nhà,  với vợ  về cuộc trò chuyện sáng nay cùng lãnh đạo.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-670.html.]
Vợ ông  lập tức mừng húm,  bảo: “Cứ tiếp tục như  thì   ông thuyên chuyển công tác chắc hẳn  thể bước đến chỗ cao hơn đúng ?”
Điền Kiến Binh cảm thấy chắc là nắm chắc mười phần đấy, cho nên tâm trạng  ,  đáp: “Đương nhiên , cũng  thèm  xem năm nay Dân Phúc  tuyển thêm bao nhiêu ,  cho hai phân xưởng lận đấy, bà cứ đợi  , chồng bà chắc chắn  thể lên một tầng cao mới.”
Vợ Điền Kiến Binh cũng vui vẻ trong lòng, bọn họ  ở nơi   mấy năm ,  thể nào cũng  điều lên   chứ: “Chắc là đến thành phố nhỉ, nhà ở đó  hơn ở đây nhiều.”
Điền Kiến Binh     điều , bằng    ông   thể cần mẫn như thế  ,  khi ông  nghỉ ngơi một lúc,  đánh một giấc ngủ trưa thật ngon ở nhà, cũng    ngủ bao lâu, ông  cảm giác   đang lay  dậy.
Ông  mơ màng mở mắt , trông thấy vợ  đang  ở đầu giường gọi: “Điền Kiến Binh, ông mau dậy , thư ký Tiểu Dương tới đây tìm ông,  là lãnh đạo đảng ủy các ông sẽ tới xưởng các ông quan sát đấy.”
Lúc , Điền Kiến Binh vẫn còn đang mơ ngủ nên cũng   rõ bà   gì, chỉ hỏi: “Lãnh đạo gì tới quan sát cơ?”
Vợ Điền Kiến Binh lập tức kéo ông  dậy khỏi giường: “Lãnh đạo đảng ủy các ông tơi xưởng các ông quan sát, ngay bây giờ, ngay lúc   đến xưởng cả , Tiểu Dương đang đợi ông ở bên ngoài  kìa!”
Lúc , Điền Kiến Binh mới  rõ bà  đang  gì, lãnh đạo đảng ủy tới xưởng bọn họ quan sát ? Ông   mới từ ủy ban cách mạng về xong,  ông    ? Lãnh đạo cũng   gì với ông  ?
Đã xảy  chuyện gì thế ?
Lãnh đạo tới xưởng bọn họ quan sát là một chuyện  nghiêm túc, thường thì  thế nào cũng sẽ thông báo cho một bí thư như ông , hơn nữa còn  chuẩn  từ ,  đôi khi lãnh đạo còn  xuống phân xưởng hỏi chuyện công nhân, mấy chuyện hỏi đáp thế nào đều  sắp xếp rõ ràng từ , nhưng bây giờ tất cả những chuyện  đều   chuẩn  thì kết quả là lãnh đạo  tới mất , lỡ như mấy   lỡ mồm  còn   là đòi mạng ông   ?
Đầu óc Điền Kiến Binh vốn còn đang mơ màng ngái ngủ cũng lập tức tỉnh táo hẳn, ông  vội vàng bò dậy khỏi giường, : “Sao lãnh đạo  tới? Là tự bọn họ tới đây ? Có mấy ? Bây giờ bọn họ  đến  ,   đến phân xưởng  ? Quách Hữu Bình với Diệp Bảo Châu ?”