Ông  hít một ,  Quách Hữu Bình  cắn răng : “Xưởng trưởng Quách,  nhắc  với ông một  nữa, báo cáo hôm nay quả thật là sơ suất của , nhà xưởng đều sẽ chuẩn  một phần tiền thưởng đối với các đồng chí  cùng  cố gắng  việc và  cống hiến trong  ,  cũng  phê duyệt cho ông , mà   công lao của đồng chí Diệp Bảo Châu là lớn nhất nên  lấy  mức tiền thưởng cao nhất là tám trăm đồng, ông  xem,   chỗ nào  còn  đủ nữa ?”
Nói xong, ông   sang ba vị lãnh đạo , ánh mắt  liếc qua phó chủ nhiệm Tiền, lập tức hỏi: “Ba vị lãnh đạo,   như thế  hề   với các đồng chí công nhân trong xưởng, đúng ?”
Lời của Điền Kiến Binh  qua dường như  hề   gì cả, phó chủ nhiệm cũng  mối quan hệ giữa Quách Hữu Bình và Điền Kiến Binh   bất hòa cho nên lập tức : “Xưởng trưởng Quách,   chuyện thị sát phân xương đương nhiên chúng  cũng   thấy hết cả , báo cáo của bí thư Điền quả thật   sơ suất nhưng  thực tế cũng  thiên vị gì cả. Mỗi một công nhân  công lao đều sẽ  tiền thưởng,   công lao của đồng chí Diệp Bảo Châu  lớn cho nên cô  nhận  nhiều nhất.
Phó chủ nhiệm Trần  thoáng qua chủ nhiệm Lưu, chỉ thấy sắc mặt của ông  nặng nề, cũng  hề mở miệng   ý kiến của , cho nên ông  đành ho một tiếng, bảo: “Phần thưởng  lấy  nhưng đối với những công nhân   cống hiến , chúng  nên khen thì vẫn  khen, nên thưởng cũng vẫn  thưởng, như  mới  thể khích lệ lòng  .”
Quách Hữu Bình cũng trực tiếp : “ , đây là hai chuyện   khác ,  thể  ông  cho phần thưởng thì  thể biến hết công lao của tập thể thành của cá nhân ông .”
Dứt lời, Điền Kiến Binh  chằm chằm  Quách Hữu Bình, nghiến răng : “Xưởng trưởng Quách,      nhé, ông  ý kiến mới  nên mới bắt chẹt sơ suất  của   buông đúng ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Chủ nhiệm Lưu trực tiếp vỗ bàn một cái, lạnh giọng : “Đừng cãi  nữa,  thể từ từ  chuyện  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-676.html.]
Ông   vỗ một cái như thế, mấy  trong phòng họp đều yên tĩnh hẳn, chủ nhiệm Lưu  Quách Hữu Bình: “Bây giờ    một chuyện, xưởng trưởng Quách, dây chuyền bánh quy  đây mà ông  mới  rốt cuộc là chuyện gì?”
Điền Kiến Binh  thế đầu óc lập tức ong một tiếng,  tiếp theo đây Quách Hữu Bình sẽ  gì, hô hấp của ông  căng thẳng, chỉ cảm thấy  sắp gặp tai ương , bây giờ chuyện mì ăn liền  thể dùng cái cớ cho công nhân tiền thưởng để  cho qua, nhưng  đây lợi nhuận của nhà xưởng ít, chuyện dây chuyền sản xuất bánh quy , bọn họ cũng  hề cho tiền thưởng…
Ông   thể để Quách Hữu Bình   , chỉ lòng nóng như lửa đốt bảo: “Chủ nhiệm Lưu, ông đừng  ông   lung tung,   chuyện dây chuyền bánh quy nào , ông  chỉ  nhắm   thôi, bằng  hôm nay các ông qua đây…”
Ông  còn   hết câu thì chủ nhiệm Lưu  trực tiếp ngắt lời ông  : “Đồng chí Điền Kiến Binh, ông  thể ngậm miệng   , bây giờ   hỏi ông mà đang hỏi xưởng trưởng Quách!”
Cảm nhận  rõ ràng cơn giận của ông , lúc , Điền Kiến Binh mới chịu tắt đài.
Mà khóe miệng của Quách Hữu Bình   nhếch lên,  đó hít một  thật sâu  kể   bộ sự việc năm đó, rõ ràng là phân xưởng bọn họ cùng   sống dậy dây chuyền sản xuất bánh quy nhưng đến cuối cùng chẳng  một phần thưởng gì hết, thậm chí  bộ công lao đều biến thành của  Điền Kiến Binh, cuối cùng ông   bảo: “Tuy rằng chuyện   qua  lâu  nhưng  vẫn còn nhớ  rõ ràng, khi  bí thư Điền cũng nở mày nở mặt một  thời gian ở ủy ban cách mạng đấy nhỉ?”
Sắc mặt Điền Kiến Binh   đổi,  chủ nhiệm Lưu  nhanh chóng : “Chủ nhiệm Lưu,  hề  chuyện  , năm đó là lợi nhuận của nhà xưởng   cho nên mới  phát tiền thưởng cho  .”
Quách Hữu Bình  chợt bật : “Phải , lợi nhuận trong xưởng  ,   tiền thưởng, đến ngay cả một con chữ khích lệ cũng đều  bí thư Điền đây sơ suất bỏ qua, còn sơ suất đến mức  báo xưởng chỉ   về công lao của ông , thế  cũng thật khéo quá  mất.”