Điền Kiến Binh cũng chẳng  để ý đến giọng điệu quái đản của Quách Hữu Bình, chỉ lòng nóng như lửa đốt : “Chủ nhiệm Lưu, ông đừng  ông   lung tung, đây là chuyện    hề tồn tại, mấy năm nay  khả năng do  quản giáo quá nghiêm cho nên xưởng trưởng Quách mới  ý kiến đối với , ông tuyệt đối đừng  ông   vớ vẩn!”
Hai  tranh chấp một phen như thế,  cơ bản chủ nhiệm Lưu cũng  hiểu  tình hình, bây giờ ông  cũng  thể cảm giác  Quách Hữu Bình    nhắm  Điền Kiến Binh, nhưng nếu chuyện mà Quách Hữu Bình  mới   là sự thật,  kết hợp với chuyện ngày hôm nay  Điền Kiến Binh  cũng   sơ suất  mà chính là mang tư tưởng chủ nghĩa cá nhân,  ôm đồm hết công lao của tập thể lên  .
Ông  đang định mở miệng thì ngoài cửa truyền tới tiếng gõ, mấy  trong phòng họp đồng loạt liếc mắt  qua, là Diệp Bảo Châu bung bình  đúng ở cửa.
Diệp Bảo Châu thấy mấy   hình như  chuyện   vui vẻ cho lắm cho nên sắc mặt cũng   quá , cô  qua,   câu nào mà đặt bình  xuống.
Quách Hữu Bình liếc mắt  Diệp Bảo Châu, nhanh chóng : “   lung tung   cứ hỏi  ở phân xưởng một câu là  ngay thôi,  tin ngày nào đồng chí Diệp Bảo Châu cũng xuống phân xưởng thị sát, chắc hẳn cũng   công nhân từng lén lút  qua chuyện  .”
Diệp Bảo Châu  thế chợt  qua Quách Hữu Bình, giả bộ hỏi với vẻ mặt khó hiểu: “Xưởng trưởng Quách, ý ông là chuyện gì?”
Quách Hữu Bình nhắc  những lời   một  nữa, Diệp Bảo Châu  sớm bàn bạc  với ông   cho nên đương nhiên cô khỏi cần nghĩ cũng , đang định mở miệng thì Điền Kiến Binh  giành  : “Một chuyện  hề  thật thì   đồng chí Diệp Bảo Châu  thể  ?”
Điền Kiến Binh  tỏng Quách Hữu Bình và Diệp Bảo Châu  cùng một giuộc cho nên đương nhiên Diệp Bảo Châu sẽ  về phía Quách Hữu Bình , bởi thế ông   lập tức giải thích với chủ nhiệm Lưu: “Chủ nhiệm Lưu, đồng chí Diệp Bảo Châu mới tới Dân Phúc   hai năm    hề  chuyện  đây,  cũng xin đảm bảo   từng  mấy chuyện mà phó xưởng trưởng Quách  ,   hề giành hết công lao!”
Diệp Bảo Châu   cũng  lạnh một tiếng trong lòng,   ông  cho rằng chuyện đó  qua quá lâu  cho nên sẽ    , cũng sẽ    nhớ, thế nên mới  nhăng  cuội như   ?
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-677.html.]
Muốn phủi sạch quan hệ chứ gì,   khả năng đấy !
Cô  hít  một ,  chủ nhiệm Lưu và : “Vâng, đúng là  mới tới nhà xưởng hơn hai năm nhưng  từng  qua ít tin đồn về chuyện mà xưởng trưởng Quách mới , hơn nữa  đây xưởng trưởng Quách là chủ nhiệm phân xưởng bánh quy, lời ông   chắc hẳn  giả   ạ.”
Điền Kiến Binh  thế chỉ  bóp họng cô ngay lập tức: “Đồng chí Diệp Bảo Châu, chuyện   nghiêm trọng,   cứ dùng hai chữ ‘chắc hẳn’ của cô là  thể cho qua  !”
Diệp Bảo Châu thấy ông  sốt ruột trong lòng cũng sung sướng hẳn, cô  tiếp lời mà chỉ  chủ nhiệm Lưu và : “Nếu chủ nhiệm Lưu cảm thấy phó xưởng trưởng Quách  khả năng  dối,  lát nữa  sẽ đến bộ phận nghiên cứu phát triển tìm mấy ghi chép nghiên cứu phát triển  xem ,  lẽ  thể   rốt cuộc chuyện dây chuyền sản xuất bánh quy năm đó là thế nào.”
Nếu   ghi chép nghiên cứu phát triển  đương nhiên là chủ nhiệm Lưu  xem , sắc mặt ông  xanh mét,  Diệp Bảo Châu: “Được, cô  lấy ghi chép nghiên cứu phát triển qua đây cho  xem.”
Diệp Bảo Châu gật nhẹ đầu, liếc mắt  Điền Kiến Binh một cái, trong lòng Điền Kiến Binh thấp thỏm  thôi nhưng ông    tự an ủi , đương nhiên là ghi chép nghiên cứu phát triển là do Quách Hữu Bình  , nhưng năm  cũng là ông  ký tên phê duyệt sản phẩm  nên chắc chắn cũng     gì .
Cho nên ông  thở phào một  nhẹ nhõm, cũng lạnh lùng  Diệp Bảo Châu.
Diệp Bảo Châu nhanh chóng   khỏi văn phòng,  khi  ngoài, cô lập tức xuống phân xưởng  tìm Trịnh Duyệt, kêu Trịnh Duyệt tìm  bản ghi chép  đó cho .
Trịnh Duyệt thấy cô  tìm bản ghi chép nghiên cứu phát triển lúc  cũng   khó hiểu: “Sao cô  tìm bản ghi chép đó nữa , là  nghĩ  sản phẩm mới gì  ?”