Diệp Bảo Châu nở nụ   cô , cũng     sự thật nên chỉ gật đầu: “ , cho nên   giữ bản ghi chép  ở chỗ  vài hôm ,  thành vấn đề chứ?”
Trịnh Duyệt nghĩ một lúc  gật đầu: “Được, cô cứ giữ .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau khi lấy  ghi chép, Diệp Bảo Châu trở về văn phòng của  lấy thêm vài tờ báo xưởng  , cô  cho mấy lãnh đạo   những tờ báo xưởng  để  lúc  Điền Kiến Binh   khen thế nào.
Tuy rằng  như    lộ liễu nhưng ba vị lãnh đạo đó cũng    ăn chay, chắc hẳn  sớm      Quách Hữu Bình đang nhắm  Điền Kiến Binh ,  nhất định cũng  cho bọn họ  Điền Kiến Binh  là loại  thế nào mới .
Sau khi cô đến phòng họp cũng     bọn họ   gì mà sắc mặt của mấy    càng thêm khó coi hơn  , chỉ thấy Quách Hữu Bình đang  với chủ nhiệm Lưu: “Đương nhiên , bây giờ chủ nhiệm Lưu và mấy lãnh đạo khác đều đang ở đây,  cũng  tiện  thêm gì cả, chuyện  cứ để lãnh đạo xử lý .”
Diệp Bảo Châu vội vàng  tới đưa đồ trong tay cho chủ nhiệm Lưu, chủ nhiệm Lưu nhận lấy, nhanh chóng lật mở bản ghi chép  và , hai vị phó chủ nhiệm khác cũng sáp tới xem cùng.
Cái bàn   to nên Điền Kiến Binh cũng   bọn họ đang xem cái gì trong tay, nhưng cũng  thấy bộ dáng nghiêm túc của bọn họ, đột nhiên ông  cảm thấy  chột , chắc là ghi chép nghiên cứu phát triển    gì  nhỉ?
Rất nhanh, chủ nhiệm Lưu  đặt đồ trong tay xuống và ngẩng đầu lên, sắc mặt  tối tăm hơn một phần,  đó ông  trực tiếp ném đồ lên mặt bàn: “Đồng chí Điền Kiến Binh, ông còn    giành hết công lai,  kết hợp bản ghi chép  với báo xưởng để  ông   quy hết  bộ sự cố gắng của   lên  !”
Điền Kiến Binh  thế chợt giật thót , theo bản năng hỏi: “Báo xưởng? Báo xưởng nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-678.html.]
Phó chủ nhiệm Trần  ông , ho nhẹ một tiếng,  đó đưa báo xưởng cho Điền Kiến Binh: “Bí thư Điền,  là ông tự  .”
Điền Kiến Binh vội vàng nhận lấy tờ báo mà đối phương đưa qua, đợi khi  thấy những bản tin bên  tờ báo xưởng đó, sắc mặt ông  lập tức trắng bệch, báo xưởng từ tận mấy năm  mà bọn họ vẫn  thể đào  ?
Lúc đấy báo xưởng  ít, một tuần  in ấn   mấy bản, còn là xưởng tự  in ấn, nào ngờ với  lượng ít như thế mà bọn họ vẫn  thể tìm ?
Tim   cũng thôi ,  mà  còn tìm  trong  thời gian ngắn như thế nữa chứ, bây giờ ông     hiểu  , hai    sớm chuẩn  sẵn tất cả cho nên Quách Hữu Bình mới   một tí ý kiến gì về bản báo cáo của ông , con  nó, Quách Hữu Bình và Diệp Bảo Châu  bẫy ông  đây mà!
Chủ nhiệm Lưu nghiêm nghị  ông : “Đồng chí Điền Kiến Binh, ông  thể giải thích cho   tại  nội dung bài đăng  báo xưởng    bất công đến ? Rõ ràng là công lao của phân xưởng nhưng  lên đây   hề nhắc đến một câu nào hết?”
Mặt của Điền Kiến Binh nóng như  phỏng,  trán cũng túa ít mồ hôi, ông  vốn tưởng cùng lắm Diệp Bảo Châu  chỉ  thể tìm   ghi chép nghiên cứu phát triển mà thôi, nhưng  ngờ cả báo xưởng ngày  cũng tìm  !
Thấy ông    gì, sắc mặt của chủ nhiệm Lưu càng ngày càng nặng nề: “Bây giờ còn  gì   nữa,    định  chuyện  cũng là sơ suất  hả? Một  là sơ suất thì  còn  thể hiểu , nhưng hai  sơ suất là  chuyện gì? Có    vẫn còn sơ suất tiếp ?”
Ông   dứt lời, mấy  trong phòng họp đều  Điền Kiến Binh, trong lòng phó chủ nhiệm Tiền thở dài một tiếng. Điền Kiến Binh cũng quá đắc ý, quá khoa trương ,   báo xưởng  thể  về công lao cá nhân của  nhiều như  chứ, mà  cũng thôi , vấn đề ở đây là công lao thật sự là của ông  ?
Ông  cũng ỷ  mấy năm    ai để ý đến Dân Phúc nên mới dám to gan như , đổi  là bây giờ thì  sớm   phê bình , thật sự  hiểu cái gì là khiêm tốn  ?
Phó chủ nhiệm Trần cũng thở dài trong lòng, Điền Kiến Binh  đúng là lòng  hẹp hòi, tư tưởng cũng quá hạn hẹp, Quách Hữu Bình và Diệp Bảo Châu là hai  giỏi như thế, lẽ  ông  nên từ từ tạo dựng quan hệ thật  với bọn họ mới ,  bên    thì một bí thư như ông  đương nhiên cũng sẽ  nở mày nở mặt theo, nhưng  ông   ích kỷ như thế?