Quách Hữu Bình  ông  hét  mặt   hề giận dữ một chút nào cả,  gương mặt của đối phương đỏ gay vì tức giận, ngược  ông  còn khẽ  một tiếng: “Bí thư Điền, cơm  thể ăn bừa chứ lời  thể  bừa  ,  về xưởng  ông, điều  ông cũng  mà, thế thì  còn mời  bọn họ kiểu gì đây, bản  lãnh đạo    tới, ai kêu ông  khen bản    như thế trong báo cáo chứ?”
“Hơn nữa, vốn ba vị lãnh đạo tới xưởng từ lúc hơn hai giờ, tầm đấy ông vẫn còn đang ngủ,   mặt ở xưởng thì  liên quan gì đến  và Diệp Bảo Châu? Cũng   chúng  kêu ông về ngủ, chuyện  cũng  thể trách   ?”
“Ông...”
Điền Kiến Binh  thế mà siết chặt nắm tay, vận may của ông  đúng là như cứt, chẳng qua chỉ về nhà ngủ  một giấc mà  bỏ lỡ mất vụ thị sát ở phân xưởng, bằng  ông  cũng sẽ  để mấy công nhân   chuyện như , khen Diệp Bảo Châu thành hoa .
 nếu   đám  Quách Hữu Bình mời ba lãnh đạo đó tới đây thì tất cả những chuyện  sẽ  xảy , cho nên Quách Hữu Bình mới là  khởi xướng.
Bởi , ông  vẫn  chằm chằm  Quách Hữu Bình với vẻ dữ tợn, nghiến răng, lạnh lùng : “  cho ông , bây giờ ông  cần thừa nhận thì  cũng  chuyện  do ông với Diệp Bảo Châu hợp mưu  , ông mời lãnh đạo tới còn Diệp Bảo Châu thì sắp xếp công nhân trong phân xưởng, lãnh đạo hỏi gì thì các ông sẽ gợi ý cho công nhân  cái đó,  đó dụ lửa lan lên  .”
Quách Hữu Bình lạnh lùng  ông , nhíu mày đáp: “Bí thư Điền, ông  chuyện cũng   bằng chứng, nếu ông  bằng chứng thì bây giờ  thể tự   tìm ba vị lãnh đạo mà , ở đây so đo với   gì?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Còn nữa, nếu   tư tưởng của bản  ông  vấn đề  cho dù lãnh đạo  tới thị sát, cùng lắm cũng chỉ phát hiện  ông đến xưởng muộn nửa tiếng mà thôi,  mà ông  đổ thừa cho  và đồng chí Diệp Bảo Châu là ? Lẽ nào hai  chúng  kêu ông tham lam công lao chắc?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-683.html.]
Điền Kiến Binh lập tức  lời của Quách Hữu Bình chặn họng, ông  tham chút công lao nhưng lẽ nào ông    đúng  ? Nếu mì ăn liền    sự ủng hộ của ông , nếu    ông  phê duyệt thì  thể    ?
Trong lòng nghĩ như thế, ông  trực tiếp phản bác  ngay: “Đây nào  tính là tham lam công lao,  là một bí thư, hạng mục  do  giám sát các ông, ủng hộ các ông, lẽ nào   công lao ?”
Quách Hữu Bình “ha” một tiếng trong lòng, bọn họ  bao giờ từng phủ nhận Điền Kiến Binh   bất cứ công lao gì cả, mà chỉ  ông  quá tham mà thôi. Trong hạng mục sản xuất mì ăn liền , Diệp Bảo Châu cũng  hề  công lao của cô lớn nhất,  một bí thư cản trở như ông  dựa  cái gì dám  hạng mục  do ông  dẫn đầu   ở  báo cáo?
Quách Hữu Bình nhếch khóe miệng, nở nụ : “Bí thư Điền,    truy cứu ông về chuyện dây chuyền sản xuất bánh quy vì dù  năm đó ông cũng miễn cưỡng ký cho  lên  phó xưởng trưởng, nhưng bây giờ   ông tham lam công lao  ,   ông  tính, mà ông  cũng  tính, còn  xem kết quả ngày mai tổ chức qua đây điều tra nữa.”
Dứt lời, Điền Kiến Binh tức  thổ huyết, nhưng bây giờ chuyện  cũng  quan trọng, quan trọng là giải thích vấn đề  kìa, ông  hỏi Quách Hữu Bình: “Cho nên rốt cuộc các ông   gì hả? Muốn    gì?   thể đồng ý với các ông, chỉ cần ngày mai các ông  với tổ chức tất cả chuyện  đều chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
Quách Hữu Bình cũng   gì cả, chỉ  Điền Kiến Binh cút xéo ngay và luôn, cút càng xa càng !
Con mắt đen láy của ông  lạnh hẳn : “Bí thư Điền, ông  là một bí thư,  kiểm điểm   thì thôi  còn dám   lời như  nữa,  nhớ , ngày mai  sẽ  với  của tổ điều tra rằng ông  hối lộ chúng .”
Điền Kiến Binh  thế lập tức nghiến chặt răng, gân xanh  trán  nổi lên: “Được,    chuyện  nữa,  chỉ  hỏi bây giờ rốt cuộc các ông  thế nào?”