Quách Hữu Bình  tiếp lời ông  mà chỉ lạnh giọng đáp: “Bây giờ ông vẫn là bí thư của nhà xưởng, chúng  cũng    gì cả, về phần vấn đề của ông,n ngày mai cứ để lãnh đạo của ủy ban cách mạng tới quyết định .”
Nói xong ông  định , nhưng Điền Kiến Binh     nên giơ tay cản ông  : “Quách Hữu Bình,  đang thương lượng với ông, ông đừng  vuốt mặt nể mũi như .”
Quách Hữu Bình  thấy câu  khoa trương  chợt bật : “Đồng chí Điền Kiến Binh, nể mặt chúng   từng là cộng sự cho nên   kêu bộ phận bảo vệ  xét nhà ông, bằng  ông   cơ hội mà ở đây chỉ tay năm ngón với  !”
“Ông…”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lúc , Điền Kiến Binh  tức đến mức  đ.ấ.m  ,  mà Quách Hữu Bình  thật sự  cho   xét nhà ông , loại chuyện vô sỉ như thế mà đối phương cũng dám ?
Bộ dáng nhịn nhục  đây của Quách Hữu Bình chắc chắn đều là giả bộ mà thôi, mấy năm nay, ông  vẫn luôn nhẫn nhịn là  đợi đến một ngày nào đó,  khi cánh của ông   cứng cáp  mới trừng trị  khác.
Ông   chằm chằm  Quách Hữu Bình với vẻ mặt  dữ tợn: “Quách Hữu Bình, bình thường  đối xử với ông  bạc, về mặt sản xuất, ông   gì  cũng đồng ý hết, ông cất nhắc ai lên thì  cũng  ngăn cản, chẳng qua  chỉ khen  một chút trong báo cáo mà thôi,  mà ông  liên thủ với Diệp Bảo Châu giở loại thủ đoạn bỉ ổi và bẩn thỉu   với  ?”
“Ông đối phó với  cũng   nhưng ông hướng mũi rìu về phía  nhà …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-684.html.]
Quách Hữu Bình    ông   tiếp nữa nên lạnh lùng ngắt lời: “Bí thư Điền,    , nếu ông  bằng chứng thì cứ  tố cáo ,   bằng chứng thì đừng  mấy lời vô dụng . Nếu ông còn tiếp tục càm ràm nữa thì bây giờ  sẽ  gọi  của bộ phận bảo vệ tới xét nhà ông ngay đấy, đến khi đó lục   đồ gì ông cũng  ém nhẹm  .”
Nói xong, ông   thẳng lên lầu, Điền Kiến Binh  nguyên tại chỗ, tức đến run cả , bộ dáng  của Quách Hữu Bình rõ ràng là    chuyện,   kéo ông  xuống ngựa,   xử  nhà của ông !
Cho dù bọn họ  thương lượng thành công nhưng Điền Kiến Binh vẫn  châm ngòi ly gián giữa Quách Hữu Bình và Diệp Bảo Châu, cho nên ông   bóng lưng  lên tầng của Quách Hữu Bình và hô lên: “Quách Hữu Bình, hôm nay Diệp Bảo Châu  thể liên hợp với ông để đối xử với  như  thì một ngày nào đó trong tương lai, loại  như cô  cũng  thể liên hợp với  khác để đối xử với ông như thế, cho nên ông  về phía cô   sớm muộn gì cũng sẽ gặp xui xẻo cả thôi!”
Ông    to, Quách Hữu Bình  chỉ  lạnh một tiếng, cũng  đầu  đáp: “Bây giờ ông còn  bằng tự lo cho  , đợi ngày mai  của tổ điều tra qua đây, da của ông  còn đấy  cũng     .”
…
Quách Hữu Bình  dứt lời, Điền Kiến Binh vẫn  chịu từ bỏ mà  : “Ông cũng đừng  tin, cô  là loại   thù tất báo, lúc  Tô Nguyên Thanh nhốt cô  trong nhà kho,  đó cô   trực tiếp kêu Lục Thiệu Huy  đánh Tô Nguyên Thanh một trận, cho nên chỉ cần ông   chuyện   ý cô  thì cô  sẽ nghĩ cách đối phó với ông ngay!”
Thật  chuyện Tô Nguyên Thanh  đánh    hề  chứng cứ gì hết, nhưng   Tô Nguyên Thanh  tới tìm ông  kể rõ sự tình, ông   chuyện   thoát khỏi liên quan đến Diệp Bảo Châu, chẳng qua là   chứng cứ cho nên ông  cũng   gì  cô cả. Cũng tại  đó Tô Nguyên Thanh tự tìm đường c.h.ế.t mà thôi, bằng    vẫn  thể ở  nhà xưởng  tiếp tục khiến Diệp Bảo Châu mắc ói.
Quách Hữu Bình   ông  một lúc với vẻ hờ hững  mới đáp: “Điền Kiến Binh,   ông   gì, chẳng qua ông chỉ đang ôm hận trong lòng,  đó   gây khó dễ cho Diệp Bảo Châu mà thôi? Ông cảm thấy  sẽ ấu trĩ như ông, vô tri như ông ?”
Điền Kiến Binh gây chia rẽ bất thành, ngược  còn  trào phúng cũng tức đến mức lòng nóng như lửa đốt: “Quách Hữu Bình,   lòng  nhắc nhở ông mà ông    ơn, sớm muộn gì cũng  một ngày ông sẽ gặp xui xẻo thôi,  sẽ đợi ngày đó tới.”