Cái hôm trừ tịch , nhà xưởng cũng   việc, buổi sáng chỉ tới điểm danh một cái,  đó dọn dẹp phân xưởng, còn buổi chiều cho nghỉ hết cho nên Diệp Bảo Châu cũng gật đầu, chỉ là bây giờ Lục Thiệu Lan  dẫn đối tượng về gặp mặt phụ   cách kết hôn chắc hẳn cũng sẽ nhanh thôi: “Nếu con bé kết hôn, chúng  tặng gì bây giờ nhỉ?”
Lục Thiệu Huy  mới  nhà còn  kịp ngắm bảo bối nhà  nữa là, nào  rảnh   quan tâm chuyện còn  xảy  của Lục Thiệu Lan: “Đợi con bé xác định kết hôn     ."
Nói xong,  nhanh chóng   phòng ngắm bảo bối của , Hạ Thu Mai thấy  hùng hổ như thế, vội vàng bảo: “Con  mới từ bên ngoài về, áo khoác chắc chắn  bẩn  lạnh,   áo   mới  ôm bọn trẻ đấy nhé.”
Lúc , Lục Thiệu Huy   phòng luôn ,   câu   vội vàng cởi quần áo . Lưu Xuân Mai  thấy    mới  ngoài giúp Hạ Thu Mai nấu cơm.
Bây giờ, ba đứa trẻ   hơn bảy tháng tuổi, ngũ quan càng ngày càng rõ ràng hơn, lúc  tụi nhỏ trông giống Lục Thiệu Huy hơn nhưng bây giờ ngũ quan càng   càng giống Diệp Bảo Châu hơn,   trai   thanh tú, đẩy  ngoài   đều tưởng là bé gái hết.
Lục Thiệu Huy cũng vì thế mà   khó ở trong  một chút, ba thằng quỷ nhỏ    một đứa nào lớn lên giống , thế  cũng tức quá, nhưng nể mặt tụi nó vẫn  thể gọi  nên   đột nhiên thoải mái hơn một xíu.
Tháng tuổi lớn , kỹ năng mà ba đứa trẻ học  cũng càng ngày càng nhiều, thời gian  dậy  lâu hơn, cũng trông  xu hướng sắp  bò cho nên tụi nhỏ thường xuyên lăn lộn khắp giường, đợt  lúc còn  lạnh đến , quần áo mặc ít một chút, ba đứa nhỏ bất cẩn một cái là nhúc nhích  như con sâu đo.
Lúc , Dương Dương và Hằng Hằng   giường đang mặc quần áo dày, cố gắng nhích tới nhích lui, chẳng qua quần áo  ngăn cản đường tiến lên của bọn trẻ, nhích một lúc lâu mà hai đứa vẫn giậm chân tại chỗ, lão tam thì  yên tĩnh ở nơi đó, gặm tay suy nghĩ về đời , trông  điềm tĩnh.
Lục Thiệu Huy xoa tay,  ba đứa trẻ mặc dày như quả bóng  giường,  khà khà một tiếng,  đó  xổm xuống gọi với vẻ mặt hưng phấn: “Cha về  đây, các con, mau gọi ba  nào.”
Nghe  âm thanh quen thuộc, ba thằng quỷ nhỏ đều thuận tiếng  qua, trông thấy  mà  quen mặt cũng nhoẻn miệng , chẳng qua     chuyện   trọng lượng cho lắm, đợi  lâu mà con cũng chẳng chịu gọi “ba ba.”
Lục Thiệu Huy nhíu mày,  Diệp Bảo Châu đang   phòng, hỏi: “Sao thế nhỉ, hôm nay tâm trạng của tụi nhỏ    ? Cả ba đứa đều  gọi ba ba.”
Diệp Bảo Châu ha một tiếng, con   gọi ba ba , gần đây chỉ  gọi ba ba thôi nên cũng khiến Lục Thiệu Huy đắc ý  chết, khoe khoang  mặt cô  nhiều : “Không gọi mới , đến bây giờ em vẫn còn   thấy tụi nó gọi  đây .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-688.html.]
Nói xong, cô lập tức  xổm xuống chọc con trai: “Lục Cẩm Dương, Lục Cẩm Hằng, Lục Cẩm An, bây giờ ba đứa con   rõ .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuy rằng ba đứa trẻ    đang  gì nhưng  thấy giọng vẫn  vui vẻ, cho nên ba cái đầu nhỏ lập tức  sang  Diệp Bảo Châu, ê a ê a gọi .
Diệp Bảo Châu ho một tiếng: “Hôm nay ai trong ba đứa gọi  thì buổi tối  sẽ ngủ với  đó.”
Nói xong, cô  dạy ba đứa trẻ bắt đầu gọi “ma ma, ma ma”, chỉ đáng tiếc, miệng con cũng chỉ  hô ê a ê a thôi, chứ  gọi   gì.
Rõ ràng ba đứa nó đều gọi “ba ba” , cũng  gọi càng ngày càng rõ nhưng cho đến tận bây giờ vẫn   một đứa nhỏ nào  thể gọi , thế  cũng khiến   tức  xỉu quá.
Diệp Bảo Châu hít một  thật sâu,  với  đừng tức giận, cũng đừng đau lòng, dù  con vẫn còn nhỏ,   gọi cũng là chuyện  bình thường.
Lục Thiệu Huy thấy cô hít  thở  cũng  cô  bắt đầu buồn bực , chỉ đành  ba thằng quỷ nhỏ,  bảo: “Rồi, cha hiểu , tối nay cả ba đứa các con đều   ngủ với cha , đúng ?”
Nói xong,  ôm vai cô gái, vỗ về an ủi: “Xem , các con đều  thông cảm cho chúng , tối nay chỉ  hai đứa  ngủ với  thôi nhé.”
Diệp Bảo Châu  thế bèn lườm  một cái,  với vẻ  ghét bỏ: “Anh nghĩ cũng  quá nhỉ,  dừng bắt nạt con    chuyện, tối nay đến phiên Hằng Hằng ngủ với chúng .”
Lục Thiệu Huy: …
Vừa  cũng   là ai tự  con  gọi  thì  cho ngủ đấy nhé,  còn tưởng tối nay sẽ  thế giới của hai  nữa chứ, kết quả  chỉ  một ánh mắt ghét bỏ.
…