Đương nhiên La Vân Phụng từng với của tổ điều tra nhưng chẳng thèm để ý đến bà , bà bực : “Các cô với mấy của tổ điều tra đều cùng một giuộc, bọn họ khả năng lời của , lão Điền nhà chúng oan uổng, ai tin?”
Nói xong, bà cũng quan tâm hai Diệp Bảo Châu trả lời mà tiếp: “Tuy lão Điền nhà chúng đôi khi dong dài một chút, quản các cô nghiêm một chút, nhưng ông cũng từng chuyện gì cả, cũng vẫn luôn ủng hộ công tác của các cô. Chuyện các cô cũng thể tuyệt tình như thế chứ, hơn nữa lúc cô thể lên phó xưởng trưởng cũng là nhờ lão Điền nhà chúng bảo lãnh cho cô còn gì, cô thể vì chút chuyện nhỏ mà trực tiếp đẩy lão Điền nhà chúng chỗ c.h.ế.t như ?”
Diệp Bảo Châu hại Điền Kiến Binh nhưng cũng chỉ là gọi lãnh đạo tới đây thị sát mà thôi, chứ cũng từng thêm việc gì khác cả, càng hại c.h.ế.t ông , ông thể điều tra là vì bản ông vấn đề.
Ánh mắt của cô tối tăm hẳn , La Vân Phụng trình bày rõ: “Đồng chí La Vân Phụng, cũng hại gì bí thư Điền cả, bà đừng ăn lung tung như , cũng hỏi chuyện, việc mà ông phạm là vấn đề về mặt tư tưởng, bà cảm thấy năng lực lớn như thể khiến một bí thư phạm vấn đề tư tưởng ?”
La Vân Phụng vốn bình tĩnh nhưng thấy cô giảo biện như là tức giận siết chặt nắm tay, lão Điền chỉ phạm một nhỏ nhưng nếu bọn họ gọi ba lãnh đạo tới thì dụ tổ điều tra tới chứ, bây giờ ngược cô cũng phủi sạch quan hệ quá nhỉ!
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-692.html.]
Bà nghiến răng nghiến lợi : “Nếu các cô giấu ông gọi lãnh đạo qua thì thể mấy chuyện ngày hôm nay ? thấy rõ ràng là các cô cố tình, các cô đá ông khỏi Dân Phúc, đúng ?”
Diệp Bảo Châu những lời của bà mà trực tiếp tức đến bật : “Vậy bà ông mà hỏi bí thư Điền tại phạm loại vấn đề tư tưởng , nếu ông phạm cho dù là lãnh đạo xuống kiểm tra thì ông cũng hết. Bây giờ các tự kiểm điểm , ngược còn đùn đẩy loại trách nhiệm lên đầu khác, cũng thấy nực quá nhỉ.”
Lục Thiệu Huy cũng nhạt một tiếng: “Đồng chí La Vân Phụng, phó xưởng trưởng Diệp cũng , nếu bà cảm thấy chuyện là vấn đề của cô và xưởng trưởng Quách bà cứ trực tiếp tìm của tổ điều tra mà , cần tới đây để mấy lời vô dụng gì. Ngay mai nghỉ tết , khuyên bà lời gì thì nhất là tìm của tổ điều tra mà luôn bây giờ , bằng năm nay, bí thư Điền ăn tết ngon .”
La Vân Phụng thế lập tức tắt đài, bà mới Diệp Bảo Châu chọc giận suýt chút nữa thì quên mất chuyện chính, dù thì một bà cũng hai bọn họ, bây giờ cũng lúc để rối rắm vấn đề , bà chỉ bảo: “Thôi bỏ , chuyện với mấy .”
Nói xong, bà lên Diệp Bảo Châu: “Phó xưởng trưởng Diệp, cho dù chuyện ngày hôm nay liên quan đến cô nhưng cô cũng nên niệm tình lão Điền cất nhắc cô lên chức phó xưởng trưởng , lúc đưa cô lên phó xưởng trưởng nhiều phản đối, nhưng ông vẫn bảo lãnh cho cô, nể mặt chuyện , cô cũng nên giúp lão Điền một chút chứ.”
Nghe thấy bà nhắc đến chuyện phó xưởng trưởng là Diệp Bảo Châu tức tối, cô đàn bà mặt : “Đồng chí La Vân Phụng, tại cất nhắc lên phó xưởng trưởng, bà là bên gối của bí thư Điền lẽ nào ? Nếu bà bây giờ luôn cho bà , lúc chính ông đuổi nhưng cho đến Vạn Phúc, cho nên mới đề bạt lên phó xưởng trưởng.”
“Ông bảo lãnh nhưng cũng vì ông cam tâm tình nguyện , cho nên bà đừng chuyện dễ như thế, đều cái mà , chẳng ai nợ ai .”