Diệp Bảo Châu nhíu mày: “Trọng điểm của chuyện là bí thư Điền phạm vấn đề về mặt tư tưởng chứ lãnh đạo tới , nếu với như thế thì cứ trực tiếp lôi đó tới bộ phận bảo vệ, đừng để bọn họ bịa đặt lung tung.”
Lục Thiệu Huy củi mắt suy nghĩ một lúc, đó hỏi Hạ Thu Mai: “Là tại bàn tán ?”
Hạ Thu Mai cũng thẳng thắn đáp: “Không ở tòa nhà chúng , là tòa bên , hình như là ở tòa bọn họ.”
Lục Thiệu Huy một tiếng: “Lát nữa ăn cơm xong, con sẽ tìm bọn họ chuyện.”
Loại “tin đồn thất thiệt” nhất định kịp thời bóp c.h.ế.t từ trong trứng nước, bằng sẽ một đồn mười, mười đồn một trăm, đến khi sẽ biến thành vấn đề của Diệp Bảo Châu.
Hạ Thu Mai thấy như cũng yên tâm, chuyện liên quan đến bọn họ thì , nếu thật sự liên quan, nếu như Điền Kiến Binh cũng giống như Tô Nguyên Thanh sang báo thù như , bọn họ cũng ngày tháng yên mất: “Được, chủ yếu là lo thôi, nếu chuyện thật sự liên quan đến các con cũng đề phòng một chút, sợ giống như Tô Nguyên Thanh .”
Ngược Diệp Bảo Châu lo chuyện báo thù vì cô , bây giờ, Quách Hữu Bình cô gánh ít hỏa lực trong chuyện , hiện giờ Điền Kiến Binh đang hận Quách Hữu Bình chết, cho nên nếu thật sự báo thù thì khả năng Quách Hữu Bình sẽ là chịu tai ương đầu tiên, bởi buổi sáng cô cũng nhắc đến chuyện với Quách Hữu Bình .
Quách Hữu Bình sợ Điền Kiến Binh báo thù nhưng ông cũng cô con cái cho nên cũng dặn dò ở bên bộ phận bảo vệ chú ý cẩn thận sự an ở bên .
Vân Mộng Hạ Vũ
lòng đề phòng cũng sai, Diệp Bảo Châu cũng nhắc nhở Hạ Thu Mai: “Có lòng đề phòng là đúng, lỡ như hiểu lầm gì đó chúng cũng đề phòng một chút.”
Lưu Xuân Hoa qua đó, bảo: “Lo cái gì chứ, ngày mai nghỉ tết , trừ phi bí thư của các cháu thả , bằng ông còn báo thù kiểu gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-695.html.]
Hạ Thu Mai nghĩ thấy cũng đúng, nhưng vấn đề là Điền Kiến Binh khai trừ , bà Diệp Bảo Châu, Diệp Bảo Châu khỏi cần bà cũng bà tính gì: “Điều tra vẫn kết quả cho nên con cũng , ngày mai con sẽ hỏi xem .”
Hạ Thu Mai: …
Ngày mai là chính thức nghỉ tết , Diệp Bảo Châu cũng định cho Lưu Xuân Hoa nghỉ cho nên buổi tối, khi ăn cơm xong, cô giao con cho Lục Thiệu Huy, còn cô và Hạ Thu Mai cùng sắp xếp phúc lợi mà gần đây nhà xưởng phát.
Cô là phó xưởng trưởng cho nên phúc lợi cũng nhiều, phần lớn đều là mấy thứ như dầu, gọi, bột mì… xếp gọn mấy thứ qua một bên, thế cũng đủ cho một nhà ba miệng ăn ăn trong nửa năm .
Lưu Xuân Hoa đồ đạc chất đầy phòng mà ngưỡng mộ. Tuy rằng tiền lương của bà cũng cao nhưng khó gồng gánh nổi trong nhà đông con cháu, mỗi gia đình đều tiếp tế một ít, đến cuối cùng tiền thể thừa cũng chẳng bao nhiêu.
Bà đang nghĩ thì Diệp Bảo Châu chỉ một đống đồ ở mặt và bảo: “Thím Lưu, ngày mai thím mang mấy thứ về nhà nhé.”
Lưu Xuân Hoa sững sờ, mấy món đồ mà cô đang chỉ , gạo, bột mì, còn một đống sản phẩm trong xưởng nữa, ngay cả mì ăn liền cũng , phỏng chừng thể đủ cho một bà ăn trong một tháng: “Cái … cho thím ?”
Diệp Bảo Châu gật đầu: “Vâng, sắp đến tết , nhà xưởng cũng đang phát phúc lợi, thím cũng tính là ở chỗ chúng cháu nên hiển nhiên thím cũng phần .”
Lưu Xuân Hoa lời chợt cảm thấy Diệp Bảo Châu đang an ủi . Bà chỉ đang sống ở Dân Phúc mà thôi chứ cũng công nhân ở nơi , khả năng sẽ phần gì chứ, đây chắc chắn là Diệp Bảo Châu tự tặng , bà nhận tiền lương nên còn hổ mà nhận mấy thứ của cô nữa, cho nên bà vội vàng từ chối: “Nhiều quá , thím thể nhận .”
Diệp Bảo Châu một tiếng: “Chỗ gì mà nhiều, nếu thím nhận, bọn cháu cũng thể cất quá lâu, thế còn sẽ hỏng hết .”