Sách thì  như thế, nhưng Diệp Bảo Châu vẫn   bây giờ Lục Thiệu Huy đối với Vu Tuệ  cảm tình gì, hiện   thấy  đáp lời như , cô  yên lắm .
Lạnh lùng vô tình, thiết lập con   sụp đổ, cô thích.
Cũng may mà lúc ,   tay nương tình với  trong chuyện đó, mới đầu  định  báo cáo, bằng  lúc   chắc hẳn   trong đồn cảnh sát hát Thiết Song Lệ .
Nghĩ như  cô  về phía  đàn ông,  hì hì hỏi: “Vậy em hỏi , nếu khi  em   chịu trách nhiệm với , liệu    báo cáo em giở trò lưu manh ?”
Lục Thiệu Huy nghĩ đến bộ dáng    chịu trách nhiệm khi  của Diệp Bảo Châu cũng  nhịn  mà nhíu mày,  khi suy nghĩ một lúc,  gật đầu một cách  nghiêm túc: “Có khả năng.”
Diệp Bảo Châu  vẻ nghiêm túc  gương mặt  đó, đôi mắt màu đen  trợn lên: “Sao   tàn nhẫn như ?”
Đôi mày của Lục Thiệu Huy  nhướng lên, cảm thấy  vô tội, ánh mắt đen láy  chằm chằm  cô: “Lẽ nào   em tàn nhẫn hơn ? Lúc đầu, em trực tiếp đòi vạch rõ giới hạn với , để   chịu trách nhiệm với  mà còn bịa lý do để lừa , em  xem ai tàn nhẫn hơn?”
Sau khi xảy  loại chuyện đó, cả một đêm liền   ngủ , nghĩ lỡ như cô nghĩ  thông thì   , tuy rằng trong lòng  cũng  đủ các loại cảm xúc tiêu cực nhưng cũng  từng nghĩ đến việc  chịu trách nhiệm với cô, nhưng nào ngờ đến khi  tìm cô,  mà cô gái    phủi sạch quan hệ giữa bọn họ, thật nhẫn tâm.
Diệp Bảo Châu    chằm chằm cũng  chột , vội  bảo: “Không  , khi đó chủ yếu là em cảm thấy   xứng với , cho nên   quấy rầy cuộc sống của , lúc đó em thật lòng thật    cho  mà,  cũng đừng nghi oan cho em.”
Lục Thiệu Huy  vẻ mặt tươi  của cô, chỉ cảm thấy lời cô  cũng  thật một tí nào cả, khi  cô còn  gì mà “  đường dương quang của ,  về cầu độc mộc của ” , còn cảm ơn  gì đó,  khó .
Anh  thẳng  cô gái: “Toàn lý do lý trấu, em còn tìm  đòi loại thuốc đó, em chỉ  giở trò lưu manh chứ   chịu trách nhiệm, em nhẫn tâm hơn.”
Diệp Bảo Châu liếc mắt  vẻ mặt nặng nề u ám của , trông  nghiêm túc, đầu mày cũng nhíu  , cô lập tức cảm thấy    đến chuyện mà đối phương  thích, vì thế vội vàng kết thúc chủ đề: “Được , đừng giận mà, cùng lắm thì cho  cắn một cái là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-70.html.]
Cô  xong còn giơ tay .
Lục Thiệu Huy liếc mắt  cánh tay mảnh khảnh của cô, làn da sáng ngời mịn màng, phỏng chừng  cắn một cái chắc chắn  thể thiếu để  dấu đỏ, nhưng  thật sự cũng    như thế.
Chẳng qua, nghĩ  những lời mà cô   lúc đó, quả thật cảm thấy  tức, cô né tránh  cứ như thể  là mãnh thú gì đó khiến  cảm thấy đáng sợ , cả   đều mất tự tin hẳn.
Vì thế,  giơ tay túm lấy cổ tay cô, kéo cả  cô  một cái,  đó đánh mạnh một cái lên m.ô.n.g cô.
Mông nhiều thịt hơn, đánh một cái chắc hẳn  .
Diệp Bảo Châu mặc quần mỏng mà sức của  đàn ông  nặng, cô chỉ cảm thấy cơn đau nóng rát  m.ô.n.g truyền tới, miệng  tự chủ  mà “á” một tiếng, theo bản năng kêu la: “Sao   đánh  m.ô.n.g em?”
Lục Thiệu Huy sững sờ, đại khái  cũng là lưu manh , cô chẳng qua chỉ “á” một tiếng mà   cảm thấy  một dòng nước nóng dội thẳng  một chỗ, sợ lát nữa  sẽ  kiềm chế  suy nghĩ lung tung,  vội buông cô : “Em đáng đánh, đây chính là kết cục   chịu trách nhiệm của em.”
Đột nhiên  buông tay , Diệp Bảo Châu lảo đảo một cái, trực tiếp ngã lên  ,  đó hai  cùng ngã lên giường, Diệp Bảo Châu theo bản năng chống lên    dậy,  đó đột nhiên cả  cô cứng ngắc, phát hiện hình như tay  bất cẩn ấn  gì đó.
Cô lập tức trợn tròn mắt há hốc mồm, trong lòng cũng  nhịn  mà ồ một tiếng…
Vân Mộng Hạ Vũ
 là  tồi…
Giống như tảng đá lớn .
Tuy rằng Diệp Bảo Châu  từng  mấy  bạn trai nhưng cô vẫn  từng cảm thụ qua tình huống như   nào, mặt cô lập tức đỏ bừng, cũng quên luôn   dậy khỏi  .
Mà gương mặt của Lục Thiệu Huy cũng  lửa thiêu đỏ bừng như thế, trong nháy mắt như  thậm chí còn nhắm mắt ,  hề ngẩng đầu lên, nhưng  khi phản ứng ,  lập tức xoay  lật cô gái qua một bên,  đó lập tức cầm chăn mỏng che cho .