Nghe  mấy chữ đằng  , Điền Kiến Binh còn  gì  hiểu nữa, Quách Hữu Bình  mấy lời  và  mấy việc  chắc chắn một trăm phần trăm là cố tình hành ông , sỉ nhục ông ,  đá ông   khỏi Dân Phúc!
Điền Kiến Binh  bao giờ từng chịu qua loại nhục nhã  cả cho nên    thể chấp nhận quan điểm  của Quách Hữu Bình . Ông  lập tức chỉ  mũi Quách Hữu Bình và chửi ầm lên trong cơn giận dữ: “Quách Hữu Bình, ông   cũng đừng quá đáng quá, ông dựa  cái gì mà bắt   dọn nhà vệ sinh hả, là quản lý nào thông qua, là  của tổ điều tra nào đồng ý, ông gọi bọn họ qua đây  chuyện với !”
La Vân Phụng cũng  Quách Hữu Bình, trực tiếp chửi: “ đó, lão Điền  phạm  nhưng văn kiện của tổ điều tra bên  cũng  hề kêu ông   dọn vệ sinh, các ông dựa  cái gì bắt lão Điền  dọn vệ sinh,  thấy các ông  nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng thì !”
Quách Hữu Bình  cúi mắt xuống liếc thoáng qua ngón tay ,  đó đập rơi bàn tay của Điền Kiến Binh, nghiêm giọng : “Dựa  cái gì ? Dựa  một bí thư như ông phạm , dựa  việc bây giờ  chính là xưởng trưởng, chuyện trong xưởng do   quyền quyết định,   quyền lợi  điều ông đến bất cứ cương vị công tác nào!”
Điền Kiến Binh   câu trả lời khoa trương như  của Quách Hữu Bình cũng giận tím mặt mày,  đây khi ông  còn  bí thư, Quách Hữu Bình  lúc nào dám dùng loại giọng điệu  để  chuyện với ông  , bây giờ ông  chẳng qua chỉ tạm thời rời khỏi cương vị bí thư mà thôi,  mà Quách Hữu Bình  khiêu căng và ngạo mạn như thế !
Ông   tức   nên lời, La Vân Phụng thấy chồng  như thế, trong lòng cũng phỉ nhổ Quách Hữu Bình một tiếng dữ tợn,   
lạnh, bảo: “Phó xưởng trưởng Quách uy phong quá cơ, Dân Phúc chúng  chính là xưởng quốc doanh, bây giờ cũng  thịnh hành kiểu chuyên quyền độc đoán .”
 
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-700.html.]
Lúc , Điền Kiến Binh cũng  lấy  bình tĩnh, trừng mắt   đàn ông  mặt với vẻ dữ tợn: “, ông  chuyên quyền độc đoán,  sẽ tố cáo ông với bên , tội  ông  gánh nổi .”
Quách Hữu Bình lạnh lùng  hai vợ chồng bọn họ, ánh mắt lạnh như băng: “Được thôi,  ông  tố cáo , ai  tố cáo thì  đó là thằng cháu trai!”
Điền Kiến Binh  Quách Hữu Bình chọc giận, một dòng m.á.u nóng chạy từ chân lên đến đỉnh đầu, chuyện liên quan đến thể diện và tương lai nên   ông   khả năng sẽ chịu thua : “Được, ai  tổ cháo thì  đó là thằng cháu trai!”
Cuộc đối thoại  khiến cho bầu  khí xung quanh lập tức trở nên cứng nhắc, hai đồng chí ở bộ phận bảo vệ  bên cạnh đều  nhịn  mà rùng . Con  nó, tình huống gì thế ,   sắp đánh   đấy, bọn họ  nên chuẩn  sẵn sàng ?
Đang lúc hai  họ đang     thế nào thì Hạ Đại Phú vội vội vàng vàng từ một bên chạy qua, trông thấy hai  họ cãi  đến mặt đỏ tía tai, ông  thở hồng hộc : “Hai  các ông đừng cãi  nữa,  chuyện gì thì  xuống từ từ , bây giờ các ông chửi ầm lên như thế  bên ngoài đều  thấy hết cả, thế  truyền  ngoài cũng mất mặt bao nhiêu.”
Lời    , khí thế của hai   mới bắt đầu từ từ giảm xuống. Quách Hữu Bình hừ lạnh một tiếng  đó  Hạ Đại Phú: “Trưởng khoa Hạ,   ông cũng ở trong phòng họp, ông qua  cho Điền Kiến Binh    chúng  và tổ điều tra  sắp xếp công việc gì cho ông  ?”
Điền Kiến Binh cũng nhanh chóng hỏi Hạ Đại Phú: “Hạ Đại Phú, ông mau  cho  ,    điểm nào  rõ    quét dọn nhà vệ sinh , dựa  cái gì mà Quách Hữu Bình   sắp xếp cho  như , ông   còn    hổ mà  quản lý các ông và  của tổ điều tra đều  đồng ý hết,  nực   cơ chứ?”
Bây giờ, cuối cùng thì Hạ Đại Phú cũng  hiểu lý do tại  bọn họ  cãi  , hóa  là vì chuyện ,   ông  cũng ở trong phòng họp nên đương nhiên cũng  nhà xưởng và  của tổ điều tra   sắp xếp thế nào đối với cương vị công tác tiếp theo đây của Điền Kiến Binh , cho nên  khi   câu , ông   qua với vẻ mặt lúng túng, nặn  một nụ   đáp: “Bí thư Điền, xưởng trưởng Quách  thật đấy,   quyết định của nhà xưởng chính là như ,  của tổ điều tra cũng  đồng ý. Chuyện  thật sự  lừa ông ,  nhiều  trong chúng  đều  cả.”