Nói xong, ông  đảo mắt qua  Hạ Đại Phú, chỉ  đúng một câu: “Nếu bọn họ còn  loạn thì cứ trực tiếp thông báo cho cảnh sát.”
Nói , ông  thẳng thừng   rời .
Bên tại Điền Kiến Binh ong lên một tiếng,  đó  bệt m.ô.n.g xuống giường, ánh mắt dại .
Lần  xong , ông  sắp  đuổi  ngoài ,  mà một bí thư như ông   sắp  đuổi .
La Vân Phụng cũng sững sờ, con  nó, Quách Hữu Bình   thật đấy ? Sao…  ông  dám kiêu căng như thế,  còn ai quản  ông  nữa  ?
Thấy ánh mắt của hai vợ chồng đều dại , Hạ Đại Phú lắc đầu. Tuy rằng  đây Điền Kiến Binh  phạm   lớn gì nhưng ngày  vấn đề nhỏ cũng  nhiều đấy chứ, lúc nào cũng cố tình chèn ép  khác, tham lam chút lợi lộc nhỏ, vin  cái cớ giám sát để giới hạn    cái   cái , đúng là khiến  chán ghét.
Vốn dĩ nhà xưởng  cho ông  một cơ hội để ông  cải tạo  nhưng ông   ông vui lòng, thế  cũng đành chịu thôi.
Cho nên Hạ Đại Phú  Điền Kiến Binh và bảo: “Bí thư…”
Nói  một nửa, đột nhiên ông   bất chợt nhớ  giờ  thể gọi bí thư Điền nữa: “Đồng chí Điền Kiến Binh, sắp đến giờ tan  , bây giờ ông    là  ở đây?”
Điền Kiến Binh   mời dần lấy  bình tĩnh, nếu như ông   ở  nhà xưởng thì   quét dọn nhà vệ sinh, còn nếu    đón tết xong ông   chuyển  ngay lập tức. Cái nào cũng khiến ông   thể chấp nhận  hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-703.html.]
Lúc , đôi mắt của La Vân Phụng  đỏ lên, chỉ liếc sang  chồng , giọng  mang theo tiếng nức nở: “Phải   bây giờ, lão Điền, ông  gì  chứ, nhà của chúng     đây?”
Điền Kiến Binh   điều khỏi vị trí công tác, cho dù là thế nào thì căn nhà đó chắc chắn cũng  thể ở  nữa, vì đó là nhà của bí thư cho nên cho dù   là ở thì bọn đều  chuyển nhà hết.  điều khác biệt ở đây là nếu ở  nơi  thì nhà xưởng vẫn sẽ phát một căn nhà kém hơn một chút cho bọn họ ở, còn nếu trực tiếp từ chức thì ông  sẽ  về quê.
Bây giờ trong lòng Điền Kiến Binh đang  rối rắm, ông     ngờ  sẽ  một ngày , hơn nữa còn là  Quách Hữu Bình ép đến đường , cho nên trong lúc nhất thời ông  cũng     , chỉ đành cắn răng : “Gấp cái gì,     Quách Hữu Bình    còn mấy ngày để suy nghĩ  ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
La Vân Phụng gật đầu: “, ông   mấy ngày nghỉ tết !”
Điền Kiến Binh hít một  thật sâu, cũng  tiếp lời La Vân Phụng mà  Hạ Đại Phú, bảo: “Đợi qua tết  sẽ trả lời .”
Ông   xong lập tức  dậy, trực tiếp rời khỏi phòng tạm giam. Hạ Đại Phú  bóng lưng của hai vợ chồng mà nhíu mày,  đó mới kêu  khóa cửa phòng tạm giam ,  hai  canh cửa và : “Được , chuyện   cứ như   , chuẩn  tan  thôi.”
Một bên khác, Diệp Bảo Châu  thu dọn xong đồ đạc cũng đang chuẩn  tan , kết quả  thấy Quách Hữu Bình  từ  lầu lên với vẻ mặt u ám, vốn cô cũng   hỏi ông   nhưng vẫn   tình hình của Điền Kiến Binh thế nào cho nên   qua hỏi.
Quách Hữu Bình hít một  thật sâu,   ngắn gọn súc tích: “Ông   đồng ý  dọn về sinh cho nên   cho ông  mấy ngày để suy nghĩ, nếu qua tết   , ông  vẫn  ý thì cho ông  từ chức.”
Sự chênh lệch ở đây cũng quá lớn, Diệp Bảo Châu  Điền Kiến Binh sẽ  bằng lòng , nếu ông  thật sự  khí phách như  thì   khả năng sẽ chọn từ chức, nhưng cô cũng  hiểu con  Điền Kiến Binh  quá sâu cho nên thật sự cũng   ông  sẽ chọn thế nào.
 bây giờ mấy chuyện    còn quan trọng nữa , bây giờ Điền Kiến Binh   cách chức,   chuyện về mặt sản xuất  cơ bản     nào sẽ  khó bọn họ nữa .
Diệp Bảo Châu  chuyện với Quách Hữu Bình vài câu  đó qua văn phòng lớn chào hỏi và chúc tết mấy  khác, tiếp đó mới đến văn phòng của Trần Minh Dũng tìm Lục Thiệu Huy, lúc  ngang qua văn phòng lớn của công hội  vặn đụng mặt Tạ Gia Hòa cũng đang bước  khỏi cửa.