Hô hấp của Thẩm Văn Tinh thắt , qua một lúc lâu mới hỏi: “Vậy Hồ Lan Mỹ thì , tuy mấy năm nay từng nuôi dưỡng cô nhưng dù cũng sinh cô, hôm kết nhân liệu thể mời đến dự ?”
Thẩm Văn Tinh vốn tưởng nhiều lời thì Lục Thiệu Lan mới đồng ý cho Hồ Lan Mỹ tới tham gia hôn lễ của cô , nhưng ngờ ngay một giây Lục Thiệu Lan đồng ý: “Được.”
Thẩm Văn Tinh tưởng lộn: “Thật ?”
Tuy Lục Thiệu Lan thích nhà họ Thẩm nhưng dù thì Hồ Lan Mỹ cũng là sinh cô , khác với Thẩm Đại Trụ và cũng khác với những khác, cho nên cô lý do gì để đồng ý. nếu chuyện cô kết hôn Thẩm Đại Trụ cũng khó đảm bảo ông sẽ tới gây sự.
Cô gật đầu xác nhận : “ ngoại trừ Hồ và cô , những khác tới, hy vọng cô cũng đừng với bọn họ chuyện kết hôn, xảy chuyện ngoài ý gì cả.”
Thẩm Văn Tinh thế chợt nhướng mày, bốn chị em nhà họ Thẩm bọn họ chị cả và chị hai đều lấy chồng , em trai út cũng thích Lục Thiệu Lan cho nên thật tới cũng cả, chỉ Hồ Lan Mỹ đến dự là : “Được, sẽ với khác .”
Lục Thiệu Lan xong chuyện là lập tức ngoài ngay, mà nhà họ Đường ở bên ngoài vẫn còn đang bàn chuyện hôn lễ với Cao Hồng Anh, bây giờ bọn họ tính là thông gia cả , cho nên thẳng đến tận sáu giờ tối, ăn cơm xong thì nhà họ Đường mới về.
Hôm nay là đêm trừ tịch, một năm nhà họ Lục thêm ba bảo bối, thêm một Thẩm Văn Tinh nên trong nhà cũng náo nhiệt hơn ngày xưa nhiều. Chẳng qua đám trẻ vẫn còn nhỏ, đây bọn họ sẽ đốt pháo nhưng năm nay đốt nữa. Đợi khi tiếng pháo bên ngoài vang lên bọn họ vội vàng bịt tai ba đứa trẻ , chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến màng nhĩ của chúng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ba đứa nhỏ thấy âm thanh bên ngoài dường như đều hào hứng mà nhoẻn miệng “khanh khách”, nhưng đột nhiên che tai cũng lập tức mất hứng ngay. Tụi nhỏ vội vàng giơ bàn tay nhỏ mũm mĩm của lên bấu lấy bàn tay đang che tai kéo xuống, còn tức giận kêu “ê a ê a” với “đầu sỏ gây tội.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-709.html.]
Bây giờ con lớn , cũng bắt đầu suy nghĩ riêng của , nhưng Cao Hồng Anh cũng thể chiều theo ý chúng , bà nhanh chóng kêu Diệp Bảo Châu và những khác bịt chặt tai của tụi nhỏ một chút, bớt cho ảnh hưởng đến màng tai của lũ trẻ, cứ lặp như một lúc lâu, tiếng pháo bên ngoài mới từ từ ngừng .
Âm thanh dứt, bàn tay đang bịt tai lũ trẻ cũng buông xuống, ba đứa trẻ dựng thẳng lỗ tai lên , phát hiện mà chẳng còn tiếng pháo nữa, thì , Lục Cẩm Dương thích náo nhiệt “oa” một tiếng trực tiếp gào .
Lục Cẩm Dương là Lục Cẩm Hằng cũng theo, đề tưởng Lục Cẩm An cũng sẽ khó nhưng ngờ đứa bé chỉ trừng to đôi mắt đen láy chằm chằm hai trai đang tu tu với vẻ mặt ngơ ngác.
Cao Hồng Anh bé mà “ui” một tiếng: “Sao cháu theo? Cháu chung một chiến tuyến với hai trai của cháu ?”
Đứa bé bà gì nên chỉ “hưm hưm” một tiếng nhoẻn miệng , Lục Quốc Đống bảo: “An An khác với hai trai của thằng bé, yên tĩnh hơn hai đứa nó, cũng ồn ào cho lắm.”
Cao Hồng Anh cảm thấy cũng đúng, trong nhà ba đứa trẻ, Dương Dương và Hằng Hằng thích náo nhiệt, còn An An ngược khá an tĩnh, gặp chuyện đều bình tĩnh, ngoại trừ lúc đói uống sữa là sẽ một tí.
bây giờ lúc để rối rắm chuyện , lão đại và lão nhị đang nên bà vội vàng sang Diệp Bảo Châu, bảo: “Con dỗ .”
Diệp Bảo Châu bế Lục Cẩm Dương lên, thở dài: “Sao hai đứa các con học theo An An chứ, con xem, còn nhỏ hơn hai đứa con nhưng cũng nào, các con cái gì chứ?”
Lục Cẩm Dương mới tám tháng tuổi nào đang gì , lúc thấy tiếng pháo nữa chỉ tủi kêu “ba ba.”
Diệp Bảo Châu bất mãn, đang ôm con mà con gọi cha, thật công bằng. Cô bế con lên, vỗ lưng đứa trẻ dỗ dành: “Gọi ma ma , ma ma, con gọi ma ma thì sẽ bế con lên thật cao…”