Lục Thiệu Huy đang bế Lục Cẩm Hằng  cô, khóe miệng  nhếch lên: “Được , cứ thuận theo tự nhiên , đợi thêm hai tháng nữa, chắc chắn tụi nó sẽ  gọi ma ma thôi.”
Diệp Bảo Châu chẳng   đợi lâu như  nhé, cô  dỗ con, bảo: “Gọi ma ma  mà, nếu con gọi ma ma, lát nữa  sẽ đốt pháo cho con.”
Lục Cẩm Dương   lời   ý gì, đôi mắt to đen láy như hai hòn bi ve vẫn còn vương nước mắt,  chằm chằm   ruột của   há miệng kêu “ba ba” với vẻ tủi .
Diệp Bảo Châu  ba đứa con trai  chắc chắn  chịu gọi  , cô cũng  từ bỏ luôn , nào ngờ đứa trẻ vẫn luôn miệng gọi “ba ba”   lập tức sửa , một tiếng “ma ma” trực tiếp bật  từ trong miệng nó.
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Bảo Châu kích động đến run cả tay, trừng to mắt  Lục Thiệu Huy: “Nó  gọi gì cơ? Có  gọi ma ma ?”
Vừa  Lục Thiệu Huy đang dỗ con nên   rõ,   cô  hỏi: “Không thể nào chứ,  là em kêu nó gọi  thử .”
Diệp Bảo Châu tươi  rạng rỡ  chằm chằm Lục Cẩm Dương trong lòng: “Bé cưng, con gọi  một tiếng cho   , chỉ gọi ma ma, ma ma…”
Mà cái miệng nhỏ của Lục Cẩm Dương giống như lên dây cót , từ  khi  một tiếng “ma ma” xong là miệng vẫn luôn phát âm “ma ma”, mà cứ giống như truyền nhiễm ,  bé  gọi như , cũng  thật, Lục Cẩm Hằng và Lục Cẩm An cũng bắt đầu phát âm “ma ma.”
Tuy rằng tụi nhỏ phát âm  sõi nhưng  thể    là đang gọi . Lần  thì một đám  trong phòng cũng xác định  , ba đứa trẻ bọn họ thật sự   gọi  . Diệp Bảo Châu kích đông thơm mạnh một cái lên mặt ba thằng quỷ nhỏ. Cô  đợi gần ba tháng  đấy, cuối cùng thì con cũng   gọi  .
Vừa  Lục Thiệu Huy còn  Diệp Bảo Châu cứ thuận theo tự nhiên , nhưng nào ngờ ba đứa nhỏ    nể mặt  như thế,  vả mặt  nhanh như ,  thể đợi ngày mai hẵng gọi  , thiệt tình.
Trong lòng Diệp Bảo Châu sung sướng,   trực tiếp đốt hẳn mấy dây pháo cho tụi nhỏ, chẳng qua con vẫn còn nhỏ, màng tai    phát triển  thiện nên lúc đốt pháo, đương nhiên vẫn  bịt tai ba đứa tụi nó  , chẳng qua vẫn mở cửa  cho một chút, để tụi nhỏ  thể   tiếng.
Đến hơn tám giờ,  cơ bản tiếng pháo bên ngoài đều  dừng hẳn, lũ trẻ cũng   buồn ngủ . Lúc về phòng, hai vợ chồng bàn bạc với Cao Hồng Anh xem ngày mai  mang những gì đến chúc tết Quách Hữu Bình và thầy Phùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-710.html.]
Cao Hồng Anh trực tiếp đáp: “Con yên tâm, trong lòng   tính toán cả , đợi ngày mai  sẽ chuẩn  sẵn đồ cho các con.”
Nói xong, bà  nhanh chóng nhớ đến gì đó mà  Diệp Bảo Châu, hỏi: “ ,  đó lúc  đến khu tập thể gia đình   chị Hạ  viên bí thư  của các con  xảy  chuyện, là xảy  chuyện gì ?”
Diệp Bảo Châu  ngờ Cao Hồng Anh cũng “hóng hớt” như , cô   vắn tắt sự việc cho bà  một , Cao Hồng Anh  híp mắt : “Vậy bây giờ bí thư đó của các con thật sự  ngã ngựa  ?”
Diệp Bảo Châu gật đầu: “Vâng, công văn  gửi xuống  ạ.”
Cao Hồng Anh nhíu mày: “Vậy qua tết xong,   chức vụ bí thư ở xưởng các con sẽ để trống ?”
Diệp Bảo Châu  gật đầu: “  ạ, cũng   bên  sắp xếp thế nào, bọn con cũng   liệu   xuống đây .”
Cao Hồng Anh  một tiếng,  đó quan sát cô một lúc: “Nếu  như ,  là con tranh thủ một tí ?”
Diệp Bảo Châu sững sờ: “Tranh thủ cái gì ạ?”
Cao Hồng Anh còn   gì thì Lục Thiệu Huy  bảo: “Tranh thủ cái chức bí thư .”
Cao Hồng Anh liên tiếp gật đầu: “ đấy, dù  bây giờ cái chức đó vẫn đang để trống mà, bên  cũng   sẽ sắp xếp ai tới  bí thư xưởng, cho nên chúng  vẫn  cơ hội đấy chứ.”
Diệp Bảo Châu trực tiếp bật ,  Cao Hồng Anh và : “Mẹ ơi, chuyện    mà  chứ?”
Cao Hồng Anh lập tức : “Cái   gì mà  thể , chỉ cần con  phạm  thì bây giờ đều là   thể cất nhắc lên.”