Diệp Bảo Châu nghĩ  thấy cũng đúng cho nên cũng  nhắc  chuyện  nữa: “Vậy hôm Thiệu Lan kết hôn, chúng  tặng quà gì bây giờ?”
Lục Thiệu Lan  híp mắt , hỏi ngược  cô: “Em  tặng  gì?”
 
Diệp Bảo Châu thật sự cũng   nên tặng gì cả, vì thế cô giở sổ ghi chép kết hôn ngày  của bọn họ, xem Lục Thiệu Lan tặng gì, bên   ghi cô   phong bì ba mươi ba đồng.
Dựa theo tập tục của bọn họ, Lục Thiệu Lan  kết hôn nên  phong bì cũng , nhưng bây giờ Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Lan cũng  kết hôn ,  phong bì  nhiều hơn của Lục Thiệu Lan ngày  cho nên Diệp Bảo Châu  Lục Thiệu Huy: “Vậy chúng   sáu mươi sáu đồng nhé?”
Lục Thiệu Lan nhướng mày: “Được đây, hai  chúng  sáu mươi sáu đồng .”
Diệp Bảo Châu  : “Hay là tặng thêm ít vải, năm nay xưởng  cũng phát một ít mà nhỉ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Thiệu Huy  cô, đôi mắt đen láy  híp : “Sáu mươi sáu đồng  đủ , còn cao hơn cả tiền lương một tháng của  một chút, vải thì chúng  giữ  còn may quần áo cho con nữa.”
Nói xong,  nhanh chóng  qua trêu hai đứa con trai bảo bối của : “Con   đúng , hửm? Bé ngoan, chúng  còn  giữ vải  may quần áo nhỉ.”
Diệp Bảo Châu  thế vội vàng bịt miệng  : “Đừng lớn tiếng như thế,  sợ bên ngoài   thấy  ?”
Lục Thiệu Huy  chính là sự thật, dù  thì phong bì sáu mươi sáu đồng thật sự   nhiều . Hơn nữa bọn họ còn  tận ba đứa con, qua năm còn  may quần áo mới, cũng tốn vải lắm đấy chứ. Hơn nữa,  cảm thấy phong bì sáu mươi sáu đồng  đủ , cho dù là Thẩm Văn Tinh kết hôn thì  cũng chỉ  từng đấy mà thôi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-717.html.]
Anh kéo tay cô gái xuống,  cô: “Anh  sự thật đó, sáu mươi sáu đồng   đủ nhiều ,  vài  một tháng tiền lương mới   hơn hai mươi đồng, em nghĩ thử mà xem?”
Diệp Bảo Châu cũng là lo Cao Hồng Anh cảm thấy sáu mươi sáu đồng  ít cho nên mới  tặng thêm vải, nếu  đàn ông   như  , cô cũng chỉ đành  phong bì sáu mươi sáu đồng trong yên tâm thôi .
Ngày kế là mùng ba tết, vốn Diệp Bảo Châu còn  dẫn các con  ngoài chơi nhưng bên ngoài thời tiết quá lạnh, sợ con sinh bệnh nên cô cũng lười   ngoài.
Buổi chiều,  khi Lục Quốc Đống và Cao Hồng Anh về nhà, Lục Quốc Đống cũng tán gẫu với bọn họ một lúc: “Cha  qua nhà họ Vu , xem chừng   Vu Chính Lai kiên quyết  Vu Tuệ ly hôn đây.”
Diệp Bảo Châu mới bảo: “Vậy Vu Tuệ thì  ạ, cô  nghĩ thế nào?”
Lục Quốc Đống đáp: “Bây giờ bọn họ vẫn đang đàm phán. Cha thấy Vu Tuệ cũng  ly hôn nhưng hình như vẫn còn  băn khoăn,  khả năng là lo Lâm Tuấn Phong sẽ  đồng ý. Dù  thì bây giờ Lâm Tuấn Phong cũng đang  tạm giam , chuyện  phỏng chừng còn  thương lượng tiếp.”
Cao Hồng Anh thầm thở phào một  nhẹ nhõm, nếu Lục Thiệu Lan và Lâm Tuấn Phong kết hôn    đối diện với  bộ những chuyện  mắt  chính là nhà họ Lục: “Em  tỏng , nhà họ Lâm  cũng là một đám lưu manh,  nhà họ Vu  trả sính lễ và  bộ chi phí  dùng trong hôn lễ của nhà bọn họ  mới bằng lòng cho Lâm Tuấn Phong với Vu Tuệ ly hôn đây mà.”
Lục Quốc Đống nhíu mày: “Sính lễ  thể trả  một ít nhưng những mấy yêu cầu khác    vô lý  ?”
Cao Hồng Anh đáp: “Còn   , vụ   dễ ly hôn .”
Ly hôn  qua  vẻ  đơn giản, nhưng nếu đối phương  chịu phối hợp  cũng phiền phức lắm. Có đôi khi đối phương chầy mửa một chút cũng  kéo dài  một, hai năm. Chuyện  Diệp Bảo Châu cũng  quản  cho nên   thêm gì nữa.
Chuyện Vu Tuệ  ly hôn vẫn đang tiếp tục truyền , chẳng qua Diệp Bảo Châu   còn lòng   mà  nữa vì  nhanh kỳ nghỉ tết  trôi qua. Tối hôm mùng bốn tết, bọn họ chuyển từ đại viện về khu tập thể gia đình.
Ngày kế chính là mùng năm cũng là ngày    chính thức. Giống như năm ngoái, Dân Phúc  mới   là các bộ phận bắt đầu  họp, ủy ban xưởng cũng  ngoại lệ, chẳng qua cuộc họp của ủy ban xưởng năm nay    khác, vì năm nay Tiền Nghĩa và Điền Kiến Binh đều  còn ở đây.