Lục Thiệu Huy cũng  tiếp tục ngăn cô nữa, Diệp Bảo Châu lập tức theo Triệu Bàng Hải đạp xe đạp về Dân Phúc. Vừa mới  xưởng   thấy Quách Hữu Bình dẫn mấny vị lãnh đạo bước  khỏi phân xưởng, định lên tầng hai. Cô liếc mắt  kỹ, ngoại trừ chủ nhiệm Lưu và phó chủ nhiệm Trần  gặp    thì còn  hai đồng chí nữa mà cô  từng gặp.
Diệp Bảo Châu    gọi: “Xưởng trưởng Quách, chủ nhiệm Lưu.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mấy  đó  đầu ,  thấy là Diệp Bảo Châu nên cũng nhanh chóng dừng bước chân, đợi khi Diệp Bảo Châu  đến  mặt, Quách Hữu Bình lập tức giới thiệu với cô về hai đồng chí khác  cùng với đám  chủ nhiệm Lưu tới xưởng hôm nay. Một  là chủ nhiệm Trương của bộ phận kế hoạch sản xuất thuộc ủy ban cách mạng, một  là đồng chí Giang – cấp  của ông .
Chủ nhiệm Lưu nhanh chóng  bảo: “Phó xưởng trưởng Diệp,   hôm nay em gái cô kết hôn, gọi cô về đây bây giờ thật sự cũng ngại quá.”
Diệp Bảo Châu  đáp: “Không , lúc  tới thì con bé  gả  , giờ   mặt ở đó   cũng  , trong xưởng  chuyện thì  nhất định  về .”
Nói xong, cô  về phía mấy  với vẻ mặt  lo lắng: “Vậy nhà xưởng  xảy  chuyện gì lớn chứ ạ?”
Chủ nhiệm Lưu  ha ha, : “Có cô với xưởng trưởng Quách ở đây, Dân Phúc  thể xảy  chuyện gì lớn  chứ, chỉ là  qua đây thị sát, thuận tiện thông báo với các cô về nhiệm vụ sản xuất lớn hơn về khoản mì ăn liền  thôi.”
Diệp Bảo Châu  thế chợt sững ,  đó đôi mắt lập tức sáng bừng,  chủ nhiệm Lưu: “Thật  ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-725.html.]
Chủ nhiệm Lưu gật đầu: “Chuyện   giả  , hai hôm  chúng  nhận  điện thoại từ phía bên lãnh đạo cục đường sắt, sản phẩm đó bọn họ bán chạy lắm, kết hợp với báo cáo tiêu thụ  và  tết của các cô, cho nên hôm qua   bàn bạc với bộ phận kế hoạch sản xuất một , quyết định sẽ gia tăng sản xuất.
Mấy hôm trong tết , mì ăn liền của Dân Phúc bán vô cùng chạy,    là Diệp Bảo Châu   bọn họ nhận  vài thông báo bổ sung hàng . Chỉ là cô  ngờ,  mà cục đường sắt còn gọi điện đến bên đó nữa, tâm trạng của cô lập tức hào hứng hẳn lên: “Vâng, khoản mì ăn liền  của chúng  bán chạy lắm, còn chạy hơn trong tưởng tượng của chúng  nhiều, gia tăng nhiệm vụ sản xuất cũng là chuyện hiển nhiên thôi.”
Chẳng qua, cô cảm thấy chỉ vì việc  mà gọi cô về đây đúng là   chuyện bé xé  to, cho nên cô  liếc mắt  Quách Hữu Bình.
Đến sáng hôm nay, Quách Hữu Bình cũng mới nhận  thông báo bọn họ sẽ tới, lúc đó thì Diệp Bảo Châu   mất ,  thông báo cũng  kịp nữa cho nên chỉ  thể kêu Triệu Bàng Hải  gọi . Ngoại trừ cái   thì    khi  dạo quanh phân xưởng vài vòng, ông  cũng  đoán  , cái chức bí thư mà  đó    khả năng hôm nay mấy lãnh đạo  sẽ phúc đáp, cho nên nhất định  gọi Diệp Bảo Châu về xưởng.
 Quách Hữu Bình cũng  tiện  thẳng với cô ở ngay đây, chỉ đành  bảo cô: “Trước đó mì ăn liền  của chúng  đều do cô theo sát suốt  bộ quá trình cho nên   gọi cô về, đến lúc đó   họp với  sẽ càng thích hợp hơn một chút.”
Một đoàn  trực tiếp  lên tầng hai, Triệu Bàng Hải cũng  thông báo cho các quản lý  liên quan trong xưởng qua đây họp, trong cuộc họp, chủ nhiệm Trương của bộ phận kế hoạch sản xuất thuộc ủy ban cách mạng  trực tiếp  nhiệm vụ sản xuất với  lượng sáu mươi nghìn cho bọn họ, ngay cả bản kế hoạch cũng   xong.
Khác hẳn với  đây, ủy ban cách mạng trực tiếp truyền đạt nhiệm vụ sản xuất, Dân Phúc cũng  cần lo lắng  bán  thế nào nữa mà chỉ cần lo việc sản xuất là .
Một đám  ủy ban xưởng   thông tin  cũng  hề bất ngờ một chút nào cả, vì trong cuộc họp  tết bọn họ cũng  thảo luận qua về vấn đề mì ăn liền  đang bán  chạy, sản phẩm bán   chạy thì khẳng định sẽ  nhiệm vụ sản xuất, chỉ là  ngờ bên   giao cho hẳn sáu mươi nghìn gói.
Mọi  thảo luận một chút, chủ nhiệm Trương  Quách Hữu Bình và Diệp Bảo Châu, hỏi: “Nhiệm vụ sản xuất sáu mươi nghìn gói , các ông   vấn đề gì chứ? Có thể    ?”