Mã Vĩnh Quân vô cùng phục, Diệp Bảo Châu lên xưởng trưởng cũng thôi vì dù bây giờ cô cũng thành tích , nhưng Giang Viêm Tùng là đây? Đang yên đang lành ở ủy ban cách mạng, kết quả chạy đến công xưởng bọn họ? Bị điên ?
Vì thế cũng hỏi: “Có đồng chí Giang Viêm Tùng phạm gì , cho nên mới điều xuống xưởng chúng rèn luyện? Bằng một trong ủy ban cách mạng như đột nhiên chạy tới công xưởng chứ?”
Hà Thiếu Cường cảm thấy khả năng , tuy rằng Giang Viêm Tùng chỉ là một ủy viên của bộ phận kế hoạch thuộc ủy ban cách mạng nhưng đó cũng chính là ủy ban cách mạng đấy, hơn công xưởng bọn họ nhiều ?
Thế là ông cũng theo: “Quả thật khả năng , nếu phạm thì thể chạy đến đến công xưởng chúng chứ.”
Giang Viêm Tùng phạm thì Quách Hữu Bình thật sự . Bây giờ Mã Vĩnh Quân điều xuống cơ sở rèn luyện thật sự cũng khoa trương , ai xuống cơ sở rèn luyện một phó xưởng trưởng cơ chứ: “Nói gì , xuống cơ sở rèn luyện cái gì, xưởng chúng cũng tệ, huống chi còn là phó xưởng trưởng.”
Diệp Bảo Châu trong lòng mấy bọn họ phục cho nên mới bới của Giang Viêm Tùng, nhưng lời của Quách Hữu Bình cũng lý. Dân Phúc bọn họ nào tồi ? Bọn họ bánh Chiffon và bánh quy đang bán chạy, bây giờ cũng cả mì ăn liền đang nổi thị trường nữa. Gần đây vẫn luôn tuyển công nhân, nhà xưởng sẽ càng ngày càng lên, Giang Viêm Tùng tới một phó xưởng trưởng thể tính là xuống cơ sở rèn luyện ?
Cô hắng giọng, : “ , Dân Phúc chúng , phó xưởng trưởng thể tính là xuống cơ sở rèn luyện, còn bằng là tới cơ sở trải nghiệm.”
Ủy viên Lý của bộ phận bán lẻ nhíu mày: “Tới cơ sở trải nghiệm? Vậy vẫn vè ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-730.html.]
Ông như thế, Mã Vĩnh Quân vốn còn định mở miệng cũng sững sờ một lúc, Quách Hữu Bình và hỏi: “Có khả năng ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Quách Hữu Bình cũng , nhưng dù thì ông cũng việc nhiều năm , cũng hiểu một vài phương án điều động công tác trong đảng. Dưới tình huống bình thường, ở ủy ban cách mạng thành phố đến công xưởng là điều xuống cơ sở mà là rèn luyện, đương nhiên cũng khả năng còn nguyên nhân khác nữa, nhưng hai loại tình huống là khả năng nhất, mối quan hệ giữa Giang Viêm Tùng và chủ nhiệm Lưu thì điều xuống cơ sở khả năng cho lắm, cho nên thật sự khả năng là rèn luyện. Đến khi rèn luyện vài năm xong, điều về quan, thế cũng khả năng.
Bây giờ ông cũng trong lòng mấy đang nghẹn một cục tức, cho nên mới bảo: “ đoán chuyện cũng khả năng đấy, sẽ tìm hiểu tình hình xem .”
Mấy thế vẻ mặt đều ngơ ngác, nếu Giang Viêm Tùng thật sự là tới rèn luyện phỏng chừng cũng chỉ một, hai năm là về, đến khi vị trí trống tiếp, là bọn họ cơ hội .
Bọn họ đang nghĩ thì Quách Hữu Bình : “Được , cho dù là tình huống gì thì bây giờ cũng là phó xưởng trưởng cả . hy vọng thể phối hợp với công tác của thật , phối hợp với cũng là phối hợp với công tác của và đồng chí Diệp Bảo Châu, và cũng là phối hợp với công tác vận hành Dân Phúc chúng .”
Ông như thế , cho dù trong lòng Mã Vĩnh Quân và mấy Hà Thiếu Cường phục thế nào chăng nữa thì cũng đành chịu, bọn họ chỉ thể gật đầu đó rời .
Đợi khi bọn họ , Quách Hữu Bình mới liếc mắt Diệp Bảo Châu: “Cũng may mà cô nhanh trí, nếu cô rèn luyện thì thật sự cũng giải thích với mấy bọn họ thế nào.”
Diệp Bảo Châu cũng Quách Hữu Bình, bảo: “Chuyện cũng dễ , lỡ như đồng chí Giang Viêm Tùng thật sự tới rèn luyện thì , chúng cũng ngóng một chút mới .”