Cao Hồng Anh cũng sung sướng quá, bây giờ mấy Diệp Bảo Châu là xưởng trưởng , đến ngày mai, bộ trong đại viện đều sẽ chuyện . Thân là một bà chồng, bà cũng cảm thấy nở mày nở mặt, một cô con dâu như Diệp Bảo Châu còn khiến bà thể diện hơn cả Lục Thiệu Huy, cho nên Cao Hồng Anh Diệp Bảo Châu và hỏi: “Vừa con vẫn ăn cơm đúng , lấy cơm cho con nhé.”
Diệp Bảo Châu vội đáp: “Con ăn ạ, nãy con ăn với lãnh đạo ở xưởng luôn .”
Cao Hồng Anh cũng miễn cưỡng: “Vậy về phòng nghỉ ngơi một lát , nếu đói thì lát nữa gọi .”
Diệp Bảo Châu chào hỏi đám trong phòng khách một tiếng cùng đàn ông về phòng. Trong phòng, ba đứa nhỏ đang ngủ ngon, gương mặt nhỏ nhắn mềm mại đỏ hây hây, đại khái là vì cách âm cũng cho nên tụi nhỏ cũng tiếng ồn bên ngoài ảnh hưởng.
Diệp Bảo Châu hà tay vài cái đó giơ tay xoa gương mặt nhỏ của tụi trẻ, thơm một cái: “Em bé thơm xỉu.”
Thấy cô về thơm con, Lục Thiệu Huy lẩm bẩm, đè thấp giọng bảo: “Em đừng thơm lung tung, cẩn thận con tỉnh là dỗ đấy.”
Diệp Bảo Châu đầu , cởi áo khoác hỏi: “Tụi nó ngủ bao lâu ?”
Lục Thiệu Huy tự nhiên nhận lấy áo khoác để sang một bên: “Vừa bảo ngủ gần một tiếng .”
Nói xong, lấy cái chăn ở bên cạnh trải elen giường, trải hỏi: “Vừa vẫn kịp hỏi em, bây giờ em xưởng trưởng , phó xưởng trưởng là ai? Mã Vĩnh Quân ?”
Diệp Bảo Châu trải xong đó mới nhẹ nhàng chui trong ổ chăn, đáp: “Anh đoán xem.”
Lục Thiệu Huy trừng mắt cô một cái, cũng xuống bên mép giường, đè thấp giọng với vẻ vô cùng bất mãn: “Sao em kêu nữa ? Cứ thẳng toẹt hơn ?”
Diệp Bảo Châu chỉ trêu thôi: “Thì cứ thử đoán một tí , xem trong mấy quản lý ở xưởng chúng , trong mắt , nào tiềm lực nhất?”
Lúc , Lục Thiệu Huy cũng với bên ủy ban xưởng cho lắm, nhưng từ khi Diệp Bảo Châu lên xủy ban xưởng việc, bây giờ cũng coi như một chút hiểu về mấy đó. Trong mấy lãnh đạo phân xưởng và ủy viên trong văn phòng , khá là thích Vương Hải Thuận. Tính cách của ông tồi, nhưng cái mà ông khuyết hiếu là quản lý phân xưởng. Về phần những khác, cảm thấy khá như .
Diệp Bảo Châu gật đầu: “ , từng gì về ?”
Đôi mày rậm của Lục Thiệu Huy nhíu : “Có cần ngóng giúp em về lai lịch của ở ủy ban cách mạng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-734.html.]
Diệp Bảo Châu trực tiếp lắc đầu: “Thôi bỏ , đợi là em sẽ dễ ở chung ngay mà, cần thiết lãng phí thời gian điều tra , cũng là kẻ địch gì.”
Anh nhíu mày: “Anh loại trừ Mã Vĩnh Quân , quản lý phân xưởng tạm nhưng tư tưởng cá nhân nặng về lợi ích một chút, cũng quá lộ , còn mấy quản lý phân xưởng khác, cảm thấy cũng chẳng , chỉ chủ nhiệm phân xưởng một – Mã Vinh Tài là còn .”
Diệp Bảo Châu mỉm , hỏi: “Vậy cảm thấy sẽ là mấy ủy viên trong văn phòng ?”
Lục Thiệu Huy nhướng mày: “Ủy viên Vương và ủy viên Trần của bộ phận nghiên cứu phát triển cũng , ủy viên Lý của bộ phận bán lẻ cũng , mấy đều ai hơn ai.”
Diệp Bảo Châu hì hì, hỏi : “Vậy cuối cùng chọn ai đây?”
Lục Thiệu Huy liếc mắt bộ dáng xem trò của cô là tỏng cô gái trêu , sẽ chẳng mắc bẫy : “Anh chọn ai hết.”
Diệp Bảo Châu: …
Cũng thông minh đấy.
Nhìn bộ dáng của cô, Lục Thiệu Huy nhếch khóe môi lên, trong lòng đại khái cũng hiểu chút gì đó: “Anh thấy, mấy lãnh đạo ở ủy ban cách mạng cũng chọn ai nhỉ? Có là một ông nào từ trời rơi xuống ?”
Diệp Bảo Châu liếc mắt , thật chẳng thú vị gì cả, đoán nhanh như thì còn gì vui nữa.
Lục Thiệu Huy bộ dáng của cô là ngay đoán đúng : “Thật sự ngoài lấp chỗ ? Là ở ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Bảo Châu mím môi: “ , là từ trời rơi xuống đất, Giang Viêm Tùng của bộ phận kế hoạch sản xuất thuộc ủy ban cách mạng, quen ?”
Lục Thiệu Huy thật sự từng qua cái tên : “Không quen, là đàn ông ?”
Diệp Bảo Châu gật đầu: “ , từng gì về ?”
Đôi mày rậm của Lục Thiệu Huy nhíu : “Có cần ngóng giúp em về lai lịch của ở ủy ban cách mạng ?”
Diệp Bảo Châu trực tiếp lắc đầu: “Thôi bỏ , đợi là em sẽ dễ ở chung ngay mà, cần thiết lãng phí thời gian điều tra , cũng là kẻ địch gì.”