Diệp Bảo Châu gật đầu,  nghĩ đến Lâm Tú Giai, phân xưởng mới  cũng  thành lập  gần nửa năm , chuyện đề bạt quản lý cũng  nhắc đến từ  tết, bây giờ chắc hẳn cũng nên phát văn kiện cho cô   mới : “Vậy chuyện cất nhắc đồng chí Lâm Tú Giai lên  quản lý, liệu   cũng nên phát thông báo   ạ?”
Quách Hữu Bình trực tiếp đáp lời: “ sẽ kêu Tritệu Bàng Hải  luôn.”
Diệp Bảo Châu nhướng mày, nở nụ : “Vậy   đồng chí Lâm Tú Giai cảm ơn bí thư Quách.”
Rất nhanh, hai bản thông báo về chuyện  đổi nhân sự   dán lên. Một đám  trong phân xưởng  chằm chằm  tờ thông báo . Xưởng trưởng Quách ban đầu  biến thành bí thư Quách, mà phó xưởng trưởng Diệp ban đầu  lên thành xưởng trưởng Diệp. Phân xưởng mì ăn liền cũng đổi tên thành phân xưởng sáu, do đồng chí Lâm Tú Giai quản lý, duy trì công việc sản xuất ngày thường ở phân xưởng.
Trước đây, mỗi  khi  thông báo  đổi nhân sự là một đám  ở phân xưởng đều sẽ bàn tán xôn xao, nhưng đối với Quách Hữu Bình và Diệp Bảo Châu thì mấy  ở phân xưởng  dường như  quá quen , đặc biệt là Diệp Bảo Châu, cảm giác hình như chuyện cô thăng chức thành xưởng trưởng là một chuyện  bình thường , cho nên cũng chẳng  ai thảo luận gì cả,   chỉ  một lúc  đó trực tiếp tản .
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Tú Giai  đợi gần nửa năm , cuối cùng thì cũng đợi  bản thông báo . Mấy hôm nay cho dù  khổ cỡ nào,  mệt cỡ nào thì cũng đều đáng giá cả. Nhân lúc   ai, cô  ôm chầm lấy Diệp Bảo Châu, đôi mắt đỏ hoe suýt chút nữa thì òa ,  khi bình tĩnh , cô  lập tức kéo Diệp Bảo Châu  tìm Trịnh Duyệt.
Thông báo của nhà xưởng   cả  nên đương nhiên là Trịnh Duyệt cũng  Lâm Tú Giai   thăng chức, cô  cũng  một chuyện vui với hai  bọn họ: “Ủy viên Trần cũng dự định cất nhắc  lên tầng hai,   cho  đặc biệt quản tổ nghiên cứu phát triển bánh ngọt và bánh quy, bây giờ  cũng là một tổ trưởng lớn  đấy nhé.”
Chuyện vui  thật sự thì Diệp Bảo Châu cũng  , chẳng qua  đây cô cũng  từng   qua , Trần Khánh Kiên  coi trọng Trịnh Duyệt: “Chúc mừng cô nhé,   chúng  cũng  thể gặp  ở tầng hai .”
Trịnh Duyệt khá tín, cô    liều mạng giống như Lâm Tú Giai, hiện tại đối với cô  mà   là  hài lòng : “Văn Tinh thì , cô    ,   báo tin tức  cho cô   mới .”
Diệp Bảo Châu nhướng mày: “Em  đang thi,   lát nữa liệu  thông qua bài phỏng vấn  nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-739.html.]
Trịnh Duyệt   lập tức trừng mắt  cô: “Không  do cô phỏng vấn ? Còn  gì mà  thể thông qua nữa?”
Lâm Tú Giai ấn đầu cô  một cái: “Cô nghĩ cái gì , bây giờ Bảo Châu  là xưởng trưởng ,  thể tự  phỏng vấn em chồng của  , nhất định  công tư phân minh, đừng để đến lúc đấy  cho  cơ hội nắm đằng chuôi.”
Trịnh Duyệt ồ một tiếng, tuy rằng cô  cảm thấy cũng   gì cả nhưng cẩn thận một chút vẫn  hơn, tránh cho      lôi  chỉ trích.
Rất nhanh  gần đến giờ tan , Thẩm Văn Tinh bước  từ bộ phận nhân sự, cô   tìm Diệp Bảo Châu với vẻ mặt nặng nề, lúc , Diệp Bảo Châu cũng đang định tan , trông thấy sắc mặt  của cô  là lòng thấp thỏm  yên: “Phỏng vấn  qua ?”
Thẩm Văn Tinh hít một  thật sâu,  đó nhoẻn miệng : “Đương nhiên là qua , em  thông qua !”
Diệp Bảo Châu  sắc mặt   của cô  dọa sợ một phen, lúc    câu  của cô  cũng  nhịn  mà mắng: “Lại còn dám lừa chị nữa, cẩn thận chị trở mặt  nhận  đấy nhé.”
Thẩm Văn Tinh  cô   khanh khách: “Được ,   em sẽ  như  nữa, chị dâu , xưởng trưởng , chị tuyệt đối đừng đuổi em về phân xưởng nhé!”
Diệp Bảo Châu hừ một tiếng: “Thế  còn   ,    chăm chỉ  việc,    thì vẫn  về phân xưởng.”
Sau đó, cô   với Thẩm Văn Tinh về chuyện Trịnh Duyệt và Lâm Tú Giai cũng  thăng chúc: “Tối nay em xin nghỉ một hôm    cùng tới nhà chị đánh chén một bữa no nê, cũng coi như là chúc mừng   đều thăng chức.”
Thẩm Văn Tinh gần như  từng xin nghỉ từ khi  học lớp ban đêm, nhưng hôm nay tâm trạng của cô    cho nên   hai lời mà trực tiếp đồng ý ngay: “Được, bây giờ em  mượn điện thoại goi đến trường học báo một tiếng ngay.”