Mọi    lời  đều lập tức yên tĩnh hẳn, Lục Quốc Đống họ nhẹ một tiếng: “Lo cái gì, nó  gần ba mươi cả , lẽ nào còn sợ nó  lạc  ?”
Cao Hồng Anh  thế lập tức sửa  cho đúng: “Vẫn  ba mươi nhé, mới hai mươi bảy thôi.”
Lục Quốc Đống  bà : “Bốn bỏ năm lên là đúng , còn để ý ba tuổi đó  gì?”
Cao Hồng Anh chợt phì : “Bỏ , ba mươi thì ba mươi, lát nữa nếu như nó  về thì chúng  cứ ăn cơm  .”
Mà lúc , Lục Thiệu Huy đang  bọn họ nhớ mong đang cưỡi  con xe đạp phi như điên  đường về nhà. Anh  dám đạp quá nhanh vì  xe đạp còn đang treo đồ mà   nỗ lực suốt cả chiều hôm nay, cũng  thể để gió quật hỏng .
Vì đạp chạm cho nên lúc về đến khu tập thể gia đình thì trời  gần tối, trong khu tập thể còn  một vài  vẫn  về nhà, trông thấy phía  xe  treo một thứ to đùng như thế,  còn  vải bọc nên cũng  tò mò hỏi  đó là thứ gì.
Lục Thiệu Huy chỉ đáp qua loa cho , đến  tầng,  dựng xe đạp  lấy đồ ở  xe xuống.
Phủ vải bọc xuống cả đường  cũng   liệu đồ của    đè hỏng  nữa, cho nên  khi  lên tầng,  vẫn mở vải bọc , kiểm tra cẩn thận  một phen.
Vân Mộng Hạ Vũ
Khà khà,  hỏng, vẫn còn  nguyên vẹn.
Vì thế  xách bọc hàng  lên lầu, gõ cửa một lúc lâu thì cửa mới mở. Vừa  nhà,    thấy Diệp Bảo Châu xuất hiện  mặt  với bản mặt đen như đ.í.t nồi.
Diệp Bảo Châu liếc mắt  giờ, hừ một tiếng  hỏi: “Anh   thế hả,  muộn như  mới về,    nay  tiệc  ,   đều đang đợi  đây !”
Dứt lời, Hạ Thu Mai cũng vội bảo: “Không ,  về là  , cũng  đợi bao lâu cả, cả hai mươi phút thôi mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-741.html.]
Lục Thiệu Huy cũng    nhưng bây giờ là cuối tháng hai, mấy bông hoa mà   mua thật sự  dễ tìm chút nào. Anh còn  học cắm hoa nữa, bằng  nào  về muộn như  .
Nhìn thấy   đều đang chờ ,  cũng cảm thấy áy náy nhưng vẫn  viện một lý do: “Anh đến ủy ban cách mạng thành phố, lúc về thuận tiện mua thêm ít đồ ăn để tối nay thêm món.”
Cao Hồng Anh  thế lập tức trừng mắt  : “Còn mua thức ăn  gì, hôm nay nhà   nấu  nhiều , giờ còn sợ ăn  hết đây .”
Diệp Bảo Châu liếc mắt  đồ trong tay  đàn ông, ngoại trừ mấy hộp đựng thức ăn  thì còn  một cái bọc  lớn  nhỏ, cô bèn thò tay tới: “Cái gì đây?”
Lục Thiệu Huy vốn định trực tiếp tặng cô món quà mà   chuẩn  ngay tại trận, nhưng  liếc thấy  nhiều  như thế,   theo bản năng đổi tay,  đó đưa mấy món ăn mà   mua ở tiệm cơm quốc doanh qua: “Không  gì, quần áo của  mà thôi.”
Diệp Bảo Châu cũng  nghĩ nhiều như  mà nhận lấy đồ của : “Mau lên  qua đây ăn cơm ,   đều đang đợi một   đấy.”
Hạ Thu Mai thấy trong nhà nhiều đồ ăn như thế mới  với Lục Thiệu Huy: “Hay là chúng  cũng mời cả ủy viên Hồ qua đây , dù  thì nhiều như , tối nay chắc chắn nhà  cũng  ăn hết  .”
Cái hôm Diệp Bảo Châu sinh con đó, ủy viên Hồ và vợ ông   giúp bọn họ  ít, Hạ Thu Mai vẫn còn ghi nhớ trong lòng cho nên cũng  mời cả bọn họ tới.
Lục Thiệu Huy mới qua mời,  vặn đồng chí ở bộ phận phân sự cũng ở đó cho nên gọi cả   qua chung luôn. Lúc mấy  họ bước  khỏi nhà họ Hồ   thấy nhà của Tô Nguyên Thanh,  nhịn  mới hỏi đồng chí ở bộ phận nhân sự: “Sau    chỗ  sẽ   khác  ở .”
Đồng chí ở bộ phận nhân sự  đáp: “Có chứ,   phó xưởng trưởng Giang của chúng   thể ở chỗ   đấy chứ?”
Lục Thiệu Huy ngạc nhiên: “Bọn họ  chuyển  đây ?”
Đồng chí ở bộ phận nhân sự gật nhẹ đầu: “Hôm đó lúc    mới    hỏi  chuyện , chẳng qua cũng      ở  ,  cũng chỉ đoán mò mà thôi.”
Giang Viêm Tùng và Tô Nguyên Thanh trông  vẻ   loại  giống , cho dù   ở thì chắc hẳn cũng sẽ   mâu thuẫn gì cho nên Lục Thiệu Huy cũng   thêm gì nữa mà dẫn  về nhà.