Vốn bọn họ chỉ bày  một mâm nhưng bây giờ  đông lên , Hạ Thu Mai và Lưu xuân Hoa trực tiếp sắp xếp chia bàn.
Tối nay tiệc tùng cũng là để chúc mừng    thăng chức,  cơ bản trong nhà đều là đồng chí nữ,  tiện uống rượu cho nên Lục Thiệu Huy còn mua một ít nước hoa quả từ tiệm cơm quốc doanh về. Đàn ông uống rượu còn nữ giới thì uống nước hoa quả,   cùng ăn một bữa trong vui vẻ và thoải mái.
Bây giờ ba đứa trẻ đều   hơn tám tháng cả , bò  giường  nhanh,  hiếu động. Lúc   thấy   náo nhiệt như thế cũng  chằm chằm  nước hoa quả, bắt đầu gọi ma ma, ma ma.
Diệp Bảo Châu  ba thằng quỷ nhỏ  thèm khát, cũng  uống, vì thế mới cầm đũa chấm ít nước ngọt cho ba đứa trẻ nếm thử.
Không thử còn đỡ,  thử   thể rút đũa về  nữa. Cái miệng nhỏ của tụi nó l.i.ế.m đũa,  nỡ buông tay ,  dứt  là bắt đầu óc. Cuối cùng  sự cố gắng la lối ầm ĩ một phen của tụi nhỏ, rốt cuộc mỗi  cũng  uống một chút xíu nước hoa quả.
Một bữa cơm   vui vẻ náo nhiệt, đến hơn tám giờ mới kết thúc. Sau đó mấy   cũng lục tục về nhà. Diệp Bảo Châu nghỉ ngơi một lúc  bế con  tắm. Vừa   lẽ ba đứa trẻ cũng  chơi mệt  cho nên lúc tắm đều khá ngoan. Đợi  khi bế con về phòng, cô mới lấy quần áo  tắm.
Lúc đang tắm đột nhiên cô nhớ đến Lục Thiệu Huy   lúc chiều  đến ủy ban cách mạng thành phố, suốt cả một chiều  ở ủy ban cách mạng thành phố  gì? Lẽ nào vì  thăng chức cho nên  qua bên đó  quan hệ  ?
Nghĩ đến đây, cô vội vàng tắm cho xong  đó bước  khỏi nhà vệ sinh, lúc về phòng   thấy Lục Thiệu Huy đang ở  giường dỗ con.
Người đàn ông  thấy cô vội vàng  hiệu “suỵt”: “Em nhỏ tiếng một chút, con đang ngủ.”
Diệp Bảo Châu rón rén nhẹ nhàng bước qua liếc mắt  đám trẻ ở  giường, ánh đèn trong phòng  mập mờ, hắt lên gương mặt của tụi nhỏ, lộ  vẻ xinh xắn đáng yêu.
Qua một lúc, cô  xuống bên cạnh hỏi  đàn ông: “Buổi chiều  qua ủy ban cách mạng thành phố  gì,    tìm Trần Minh Dũng hỏi qua , ông   hề kêu  qua đó.”
Bây giờ    hết cả  nên Lục Thiệu Huy cũng  cần thiết  giấu cô nữa: “Phải,   đến ủy ban cách mạng thành phố,    một thứ cho em.”
Diệp Bảo Châu trừng mắt  : “Làm cái gì cho em cơ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-742.html.]
Lục Thiệu Huy  nghĩ ngợi  đó đáp: “Em nhắm mắt   .”
Diệp Bảo Châu  thế chợt  một tiếng: “Thứ gì mà  còn  kêu em nhắm mắt nữa ,  tạo bất ngờ cho em phỏng?”
Lục Thiệu Huy thấy cô dễ dàng đoán trúng như , trong lòng cũng  buồn bực nhưng vẫn : “Em đừng quản  sẽ tặng gì, tóm  là em cứ nhắm mắt    .”
Diệp Bảo Châu ồ một tiếng  đó nhắm mắt , nhưng  nhanh  đó cô  hé mắt  ,  đàn ông vẫn còn  nguyên  mặt trừng mắt  cô: “Biết ngay em sẽ  trộm mà.”
Diệp Bảo Châu: …
 là phiền phức quá  mất,  mỗi tặng quà thôi mà cũng  tỏ  thần bí như .
Cô hừ một tiếng,  nhắm mắt : “Vậy  nhanh một chút, em cho  một phút thôi đấy.”
Lục Thiệu Huy  thấy cô nhắm chặt mắt  mới  lùi    đến gần cái bàn bên cạnh,  đó lấy đồ mà   chuẩn  sẵn từ  từ trong túi bọc     nhanh chóng vòng về  mặt cô: “Được , em  thể mở mắt  đó.”
Diệp Bảo Châu: …
?
Vân Mộng Hạ Vũ
Đóa hoa trong tay  đàn ông rực rỡ muôn sắc màu, đều đang nở  ,  đỏ,  trắng, màu sắc đan xen  chung  với  trông  tươi mới   mắt, hơn nữa   giấy gói  là    dụng tâm,  ưa  .
 đây   chính là nguyên nhân khiến  biến mất cả một buổi chiều đấy chứ?
Diệp Bảo Châu chớp mắt  : “Anh biến mất hết một buổi chiều chỉ để  một bó hoa  cho em á?”
Nghe thấy giọng điệu dường như   mất mác của cô khiến Lục Thiệu Huy  mất hứng,  trực tiếp nhét hoa cho cô: “Sao? Em còn  vui nữa , cả bó hoa  đều là  tự hái đấy, hiện giờ thời tiết cũng  ấm đến , em tưởng  hái mấy thứ  dễ lắm  ?”