Năm 1977.
Từ  khi lên  xưởng trưởng, gánh nặng  vai Diệp Bảo Châu càng ngày càng nặng nề, trong xưởng    sản xuất   giữ vững kỷ luật, còn   ngấm ngầm cải cách. Mỗi ngày đều bận đến  ngóc đầu lên ,  mệt  buồn ngủ, ngày nào về đến nhà cũng chỉ  ngả đầu xuống ngủ luôn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đặc biệt là  tháng tư, thời tiết nắng ráo, trong  khí lúc nào cũng tràn ngập  thở của sự lười biếng, khiến  ngửi thấy là cảm giác buồn ngủ díp cả mắt , đặc biệt ngủ  say, Diệp Bảo Châu cũng  ngoại lệ.
Sau khi tiến  giữa tháng tư, loại cảm giác buồn ngủ  của cô càng lúc càng nặng nề, chẳng qua hình như cô  quá quen với cảm giác mỗi ngày đều   buồn ngủ   mệt  , cho nên ngược  gần đây cũng  coi đó là chuyện to tát gì cả.
Hôm nay bận rộn hết cả một ngày, cô  tan  muộn một chút,  về đến nhà là ba con dã thú nhỏ trong nhà   còn chạy “vù vù” lao tới như ngày  nữa, điều  khiến cô cảm thấy  kỳ lạ, mới hỏi Hạ Thu Mai: “Mẹ, tụi nhỏ  hết cả ,    ?”
Hạ Thu Mai đang  cơm   câu hỏi  của cô cũng lập tức trả lời vọng  từ bếp: “Hôm nay  ngoài chơi hết cả , Thiệu Huy  tìm , chắc là lát nữa sẽ về thôi.”
Ba con dã thú nhỏ   sắp ba tuổi , ngày nào cũng tràn đầy năng lượng sống,  tinh thần xài mãi  hết, Diệp Bảo Châu  về nhà trông thấy tụi nó là phát sợ lên . Lúc  cuối cùng cũng   thấy  nữa, cô chậm rãi thở  một ,  Hạ Thu Mai: “Con  chợp mắt một lúc, lát nữa tụi nó về thì  kêu tụi nó nhỏ tiếng một chút nhé.”
Hạ Thu Mai  thế lập tức   khỏi nhà bếp: “Sao thế? Con  ăn cơm mà   ngủ  ?”
Diệp Bảo Châu cũng  đói: “Con  đói,   khẩu vị, chỉ  ngủ  một lúc thôi.”
Cô như  cũng   ngày một ngày hai,  mệt  buồn ngủ, khẩu vị cũng   khiến Hạ Thu Mai  thấy mà đau lòng. Trong hai năm , cô dẫn đầu  sản xuất, mở rộng phát triển, lợi nhuận của nhà xưởng cũng càng ngày càng , bây giờ cũng từ một nghìn hai trăm công nhân ban đầu phát triển thành gần hai nghìn .
Danh tiếng của cô cũng dần hình thành, nhưng con  trông cũng  còn tình thần như hai năm  nữa, nếu   xưởng trưởng  mệt như  thì thà rằng lúc đầu cứ để  khác xuống  bí thư, còn cô cứ tiếp tục  phó xưởng trưởng  cho .
Hạ Thu Mai nhíu mày, bảo: “Vậy  mà , gần đây con cũng  ăn  mấy, cả   gầy rộc  , còn cứ tiếp tục như  nữa, cái chức xưởng trưởng thì    đấy, còn  dày thì hỏng luôn, cơ thể cũng  chịu đựng  thì còn  xưởng trưởng  gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-744-ngoai-truyen.html.]
Diệp Bảo Châu treo túi ở một bên, cũng    bà  càm ràm nữa: “Thế con  ngủ  một lúc, nửa tiếng   gọi con dậy nhé.”
Giọng   dứt thì cửa  truyền tới tiếng vang,  đó, Diệp Bảo Châu cách một cánh cửa mà vẫn  thể  thấy tiếng mắng nhiếc hùng hổ của Lục Thiệu Huy,  nhanh, cửa   mở , đầu tiên là Lưu Xuân Hoa bế An An  trong, Lục Thiệu Huy thì xách Dương Dương và Hằng Hằng theo phía .
 ,  sai, là đang xách như xách túi .
Ba con thú nhỏ mặt mày nhem nhuốc, tóc tai bết bẩn, khắp  chỉ  là bùn với bùn, ngay cả tay cũng dính đầy bùn, giống như  mới móc  từ  đống bùn lên .
Thấy thế, Hạ Thu Mai lập tức trừng mắt, kinh ngạc hô lên: “Ba đứa tụi nó ngã xuống hố bùn  ?”
Lưu Xuân Hoa vội vàng đáp: “Không ngã xuống hố mà là nghịch bùn.”
Hạ Thu Mai chớp mắt: “ mà bùn ở  ?”
Lưu Xuân Hoa còn  kịp trả lời thì Lục Thiệu Huy  : “Thím Lưu, thím thả nó xuống , kêu nó  qua một bên.”
 Lục Cẩm Dương nào   lời , nó như cái lò xo nhảy từ  đất lên, lao về phía Diệp Bảo Châu, gọi với giọng non nớt: “Mẹ ơi, bế!”
Giọng  đó non nớt, mềm nhũn giống như kẹo bông gòn , nhưng bộ dáng của  bé vẫn khiến Diệp Bảo Châu sợ hãi lùi về , trực tiếp xua tay kêu: “Con đừng qua đây.”
Lục Cẩm Dương cũng thông minh,  bé  cha giận nên mới  tìm , nếu như   ôm  bé nữa  thì  bé sẽ  ăn đòn.
Lúc ,  bé   từ chối ,    ruột của  và  với vẻ tủi  vô cùng: “Muốn ôm cơ.”
Lục Thiệu Huy vung tay tới, ngay lập tức túm  cổ áo của đứa trẻ  xách nó lên, thả xuống bên mặt tường,  đó  nổi giận đùng đùng chỉ  ba đứa trẻ và : “Ba đứa các con mau  sát  tường, giải thích ngay cho cha  chuyện hôm nay là sáng kiến của đứa nào hả?”