Lúc , Lưu Xuân Hoa cũng vội vàng thả An An xuống, bạn nhỏ An An chu môi, vung cặp chân ngắn tũn chạy qua tìm các  của ,  đó ngoan ngoãn  cạnh tường, gọi một Diệp Bảo Châu một tiếng với giọng non nớt: “Mẹ ơi!”
Diệp Bảo Châu rùng  một cái, cơn buồn ngủ lập tức  quét sạch, nghiến răng hỏi: “Ba đứa các con  nghịch bùn,   nghịch bẩn như thế ?”
Hạ Thu Mai cũng bối rối hỏi: “ hôm nay trời  mưa ,   lúc tụi nó xuống tầng cũng  mang theo nước, rốt cuộc là bùn ở ?”
Lục Thiệu Huy nghĩ đến chuyện   là  tức đến bật : “Nào cần  mang nước gì theo ,   ba thằng ranh  tự  nước đấy, cởi quần một cái  tiểu bao nhiêu thì tiểu bấy nhiêu!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hô hấp của Diệp Bảo Châu căng thẳng hẳn lên: “Nghịch nước tiểu á?”
“Ừa, là dùng nước tiểu với bùn đấy!”
Lục Thiệu Huy cũng tức  c.h.ế.t mất,  tan  về nhà  thấy con ,   xuống tìm , kết quả   thấy ba thằng quỷ nhỏ đang im  lặng tiếng  xổm ở góc tường chơi. Khi   còn  khen ngợi vì cuối cùng thì ba đứa tụi nó cũng chịu yên tĩnh một lúc, nhưng kết quả   qua  mới phát hiện, hóa  ba đứa tụi nó đang nghịch bùn!
Nghịch bùn cũng  , dù  thì trẻ con nhà ai mà chẳng từng chơi qua, nhưng   sáp  gần  ngửi thấy mùi nước tiểu,   khỏi cần nghĩ cũng  tụi nó lấy nước ở  .
Diệp Bảo Châu  ba đứa trẻ  xếp hàng ở góc tường, ba gương mặt đó gần như giống  y như đúc,  mặt và   đều dính đầy bùn, đó là bùn dùng nước tiểu để trộn, cô lập tức kêu lên: “Vậy  còn  mau cho tụi nó  tắm , lát nữa trong nhà sặc  mùi bùn mất!”
Mẹ , đó là bùn dùng nước tiểu để trộn đó!
Lục Thiệu Huy     nhưng lúc   đang tức lắm,  nhất định   rõ cho ba đứa nhỏ  , bằng    tụi nó vẫn sẽ tiếp tục tái diễn mất: “ cũng  giải thích sự thật rõ ràng   mới  thể  tắm .”
Nói xong,  kéo một cái ghế qua   xuống,  chằm chằm  ba thằng quỷ nhỏ với vẻ mặt nặng nề: “Nói , là sáng kiến của đứa nào, đứa nào   dùng nước tiểu. Ba đứa các con tuyệt đối đừng   dối, bằng  cha sẽ  khách sáo .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-745.html.]
Ba đứa nhỏ   em, em  ,  đó lập tức đồng loạt lắc đầu.
Điều   nghĩa là thẳng thắn từ chối.
Lục Thiệu Huy “ái chà” một tiếng, ba đứa  cũng đoàn kết quá nhỉ,   việc   còn  chịu thừa nhận: “Không đứa nào , đúng ?”
Ba đứa trẻ   em, em     nhanh chóng đồng loạt lắc đầu.
Được lắm!
Không một đứa nào chịu thẳng thắn!
Lục Thiệu Huy còn  kịp  gì thì Lưu Xuân Hoa  bảo: “Chuyện  cũng tại thím  trông chừng tụi nó, nếu   thím   vặt ít rau với chị Trần thì cũng sẽ  để ba đứa nó chơi một .”
Bà  xin thề  chỉ rời  vặt  mấy cọng rau mà thôi,    quá mười phút, hơn nữa còn ở ngay trong phạm vi tầm  của bà , lúc  bà  còn hỏi  mấy đứa nhỏ   yên tĩnh như thế, hóa  là đang nghịch nước tiểu ạ!
Lục Thiệu Huy  đầu  bà , : “Chuyện   trách thím, là tụi nó  chơi.”
Nói xong,    đầu  ba thằng quỷ nhỏ, vẻ mặt trầm như nước: “Các con thật sự  định giải thích đúng ?”
Ba đứa nhỏ ngậm chặt miệng, rõ ràng là đang sợ lắm  nhưng vẫn  chịu nhả  một câu nào hết. Trước đó tụi nó  bàn bạc , dù  cũng   chuyện  , cho dù cha   hỏi thế nào thì tuyệt đối cũng  thể khai , bằng  cả ba đứa đều sẽ  ăn đòn.
Lục Thiệu Huy  tức đến bật , nghiêng đầu  Diệp Bảo Châu: “Em  ba đứa con trai ngoan của em , tụi nó đoàn kết bao nhiêu, mạnh miệng bao nhiêu,  thèm ho he một tiếng nào!”
Hạ Thu Mai  ba đứa trẻ đang cúi gằm cái đầu nhỏ xuống cũng  đau lòng, dù  cũng sắp ăn cơm , còn   tắm nữa, nên bà   Lục Thiệu Huy và bảo: “Hay là  tắm , đợi ăn cơm xong  hỏi tụi nó ?”