Lục Thiệu Huy  bùn đất dính đầy   ba đứa nhỏ mà nhíu mày, : “Chỉ là chuyện mấy câu  thôi nhưng  một ai trong  tụi nó   cả, đây là thái độ   thừa nhận  sai.”
Diệp Bảo Châu liếc mắt  giờ    ba đứa nhỏ, bộ dáng tủi   kiên cường đó trông  buồn , Lục Thiệu Huy cũng dữ quá , như  cũng sẽ  hỏi   gì , vì thế cô lập tức sửa miệng: “Ba đứa các con ai khai  thì lát nữa  sẽ  cupcake cho  đó ăn.”
Lời    , ba đứa nhỏ vốn còn đang cúi gục đầu lập tức ngẩng đầu, trong đôi mắt đen láy b.ắ.n  tia sáng, cái miệng nhỏ cũng  bắt đầu thèm .
Lục Cẩm Dương hỏi với giọng non nớt mềm như kẹo dẻo: “Thật  ạ? Có bánh ạ?”
Một năm nay Dân Phúc    bánh cupcake, phía  bánh phủ  nhiều kem, bán vô cùng chạy và   các lứa nhi đồng yêu thích, trẻ con nhà ai cũng  thoát khỏi mẫu bánh ngọt , ngay cả ba đứa nhỏ  cũng  ngoại lệ.
Diệp Bảo Châu  cách  hữu dụng nên  hắng giọng, : “Đương nhiên, ai trong các con khai  thì  sẽ cho  đó.”
Cô   dứt lời thì Lục Cẩm Dương lập tức cong đôi mắt   hì hì, đáp: “Là An An đấy ạ, là em  tiểu .”
Lục Cẩm Hằng cũng  một cách   khách sáo: “ đấy ạ, chính là An An, là em  tiểu .”
Vừa thấy   bán , bạn nhỏ Lục Cẩm An  tức giận, rõ ràng  đó bọn họ   cả  mà,  thể để cho cha và  , nhưng hai  bọn họ cũng thật  xa, vì một cái bánh ngọt mà  bán   bé!
Hu hu hu, tức thế nhỉ!
Cậu bé lập tức phồng má, trừng mắt  bọn họ: “Là Dương Dương   chơi , bằng  con cũng  tiểu   gì, Hằng Hằng cũng tiểu mà,   tiểu nhiều nhất.”
Lần  ngay cả  cả,  hai cũng  gọi nữa, trong giọng điệu non nớt tràn đầy sự giận dữ,  đó  bé   Diệp Bảo Châu, lẩm bẩm: “Mẹ ơi, chính là hai  họ đòi chơi đó.”
Lục Cẩm Dương sốt ruột, lập tức hừ một tiếng: “    nước mà, là em  tiểu đấy chứ…”
Lục Cẩm Hằng   tiểu nhiều nhất cũng tức giận, lập tức hừ một tiếng theo: “ đó, An An tiểu  mà…”
Lục Cẩm An vội vàng biện minh, gương mặt nhỏ lập tức đỏ bừng lên: “Dù  cũng là các  đòi chơi nhé…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-746.html.]
Được , vốn   chỉ   xem  xảy  chuyện gì, nhưng cuối cùng ba đứa trẻ   trực tiếp chỉ trích lẫn , Diệp Bảo Châu lập tức ngăn cản: “Được   , ba đứa con đều  phần,   .”
Nhìn bộ dáng  của ba  em, khóe miệng Lục Thiệu Huy co rút: “Vừa    ba đứa con  đoàn kết  , chỉ vì một cái bánh mà trực tiếp bán  đối phương luôn?”
Lục Cẩm An hừ một tiếng,  ngoắt mặt sang một bên, thề rằng   sẽ  dẫn đầu  chơi nữa, bảo bảo tức c.h.ế.t  !
Lục Thiệu Huy   bé,   mặt  bé ,  đó nhanh chóng dạy dỗ ba đứa nhỏ: “Các con như  là  , nếu lên chiến trường cũng như thế thì đúng là xong đời , trực tiếp  quân  diệt luôn.”
Diệp Bảo Châu cũng cảm thấy  , ba thằng quỷ nhỏ  vì lợi ích mà   bán  đối phương . Lúc , cô cũng  tụi nhỏ  dạy bảo: “  đấy, ba đứa con chính là  em, rõ ràng cùng phạm một  như     thể chỉ trích  ? Đã phạm  thì nên thừa nhận  sai , chứ   đùn đẩy  cho  khác,   !”
Lần , ba đứa nhỏ cũng gật đầu, đồng thanh hô: “Tụi con  , tụi con sai  ạ.”
Sắc mặt của Lục Thiệu Huy  dịu : “Thế  còn  !”
Lục Cẩm An thấy sắc mặt của cha  hình như   hơn một chút mới xoa tay, ngẩng gương mặt nhỏ lên hỏi: “Vậy còn cupcake  ạ?”
Diệp Bảo Châu: …
Hay lắm, vẫn còn nhớ nhung chuyện  nữa .
Vân Mộng Hạ Vũ
Tuy rằng tụi nhỏ  nhận , nhưng chuyện ngày hôm nay nhất định   hình phạt, bằng  ngày mai tụi nhỏ vẫn sẽ nghịch nước tiểu mất.
Sắc mặt Lục Thiệu Huy  bắt đầu tối tăm hẳn : “Muốn ăn bánh cũng  thôi, nhưng  chịu phạt , mỗi một đứa   tên  hai mươi , lúc nào chép xong thì lúc đó mới  ăn bánh.”
Ba  em nhà họ Lục: …
Tên khó  lắm!
Diệp Bảo Châu cũng  chiều tụi nhỏ mà : “, bánh  thể ăn nhưng  chịu phạt  .”