Hằng Hằng  sốt ruột , hai  bọn họ đều  chó nhưng  bé   thích chó: “Con  mèo cơ,  mèo cơ...   đẻ mèo con cơ...”
“Không , em  chó.”
“Anh cũng  chó...”
“Không…   đẻ mèo…”
Ba đứa trẻ cứ thế cãi  ỏm tỏi, Hạ Thu Mai và Lưu Xuân Hoa vẫn còn  như  mùa. Sắc mặt của Lục Thiệu Huy  dần dần đen như đ.í.t nồi. Ba cái đứa   cần em trai em gái mà   cần chó với chả mèo, thế  còn  thể thống gì nữa! Thật chẳng   !
Khóe miệng  co rút một cái, lập tức : “Các con đừng  mơ,  các con   chức năng đấy  nhé.”
Hạ Thu Mai cũng  theo: “ đó, bé cưng,  các cháu thật sự  đẻ  như các cháu  , đừng nghĩ nữa.”
Gương mặt nhỏ mềm như đậu hũ của An An  đầy chữ thất vọng: “ con  chó con cơ!”
Dương Dương cũng chu miệng : “Con cũng  chó con, con   Vàng.”
Hằng Hằng vẫn khác với bọn họ,  bé cảm thấy chó quá to, rõ ràng mèo con đáng yêu hơn: “Con  mèo.”
Diệp Bảo Châu uống miếng nước   hít thở vài , lúc  cuối cùng cô cũng lấy  bình tĩnh. Đừng  là Lục Thiệu Huy   thắt ống dẫn tinh mà cho dù  thắt ống dẫn tinh thì cô cũng  thể đẻ  chó với mèo .”
Cô  một tiếng, xoa ba cái đầu nhỏ  bên cạnh: “Thôi đừng  mơ nữa,  thật sự  đẻ  , cho nên mấy đứa các con ngoan ngoãn ăn cơm .l”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-748.html.]
Trên gương mặt của ba đứa nhỏ  đầy vẻ thất vọng, An An vẫn  chịu từ bỏ, hỏi: “Vậy  thể mua   ạ, con ,  cũng  nữa.”
Lúc , Lục Thiệu Huy chợt hừ một tiếng,    việc   nuôi ba đứa nhỏ   đủ khiến bọn họ nhức hết cả đầu , giờ  thêm mấy con ch.ó con mèo nữa, thế  thật sự là  bọn họ mệt c.h.ế.t  .
Vân Mộng Hạ Vũ
Anh từ chối với vẻ mặt nghiêm túc: “Bây giờ  , các con lớn hơn   mua .”
Diệp Bảo Châu cũng   nuôi thêm chó mèo nữa, chủ yếu là vì  nuôi thì   trách nhiệm, thật sự quá mệt mỏi: “Cha các con  đúng đấy, các con  ngoan ngoãn ăn cơm, đợi các con lớn ,  thể tự chăm sóc bản  thì  chắc chắn sẽ mua cho mỗi đứa chó mèo mà  thích.”
Hạ Thu Mai cũng bảo: “ đó, nuôi chó con cũng phiền phức lắm, còn  cho nó ăn cơm,  tắm cho nó nữa, đợi các cháu  tự tắm     .”
Tuy rằng ngày thường ba đứa nhỏ nghịch ngợm phá phách nhưng vẫn  dễ dỗ. Lần    vẽ cái bánh to như  cho tụi nhỏ , lập tức dỗ  tụi nhỏ yên chuyện, thế là chủ đề  đẻ chó   tạm thời cho qua, cơm tối  tiếp tục.
Hạ Thu Mai vẫn thương con gái , trông thấy Diệp Bảo Châu chẳng ăn  bao nhiêu cơm tối, bộ dáng còn  mệt mỏi mới hỏi cô: “Mẹ thấy chắc là gần đây do con mệt quá cho nên mới ăn  ngon, ngủ  yên,  là nghỉ ngơi mấy ngày  con.”
Lục Thiệu Huy cũng  ý , một năm     điều đến công hội thành phố cho nên ban ngày   cách nào về nhà , con cái đều  bám Diệp Bảo Châu hơn một chút nên cô   ứng phó với con,    việc, chắc chắn là cũng mệt  xỉu : “ đó, bây giờ nhà xưởng đang vận hành  bình thường, vắng em  mấy ngày mà thôi, trời sẽ  sập xuống  . Em cũng đừng gượng ép bản   như thế, tìm một cơ hội từ từ nghỉ ngơi một chút .”
Lưu Xuân Hoa cũng : “Tết năm nay cháu   nghỉ ngơi tử tế ,  còn   quan hệ nữa, dù  thì thời điểm bận nhất hiện giờ cũng  qua , nghỉ ngơi thích đáng vẫn sẽ  hơn đấy.”
Diệp Bảo Châu  bọn họ khuyên nhủ nhưng   cô  thể   mấy chuyện  . Trước đây cô vẫn  hưởng thụ cuộc sống bận rộn vì điều  khiến cô  trở về với bản   ngày ,  thấy Dân Phúc trở nên lớn mạnh  sự dẫn dắt của  mà cô cũng   cảm giác thành tựu và tự hào.
 mười năm  trôi qua, tình thế bây giờ   còn khắc nghiệt như ngày xưa nữa, nhưng cô là một  tương lai, chính vì mười năm  qua,  thêm một năm nữa là chào đón cải cách mở rộng . Đến khi  xí nghiệp tư nhân sẽ mọc lên như nấm  mưa, xí nghiệp quốc doanh nhất định sẽ  thương nặng nề, cho nên cô mới  tạo dựng vững nền móng , phát triển công xưởng  đó  tiếp tục phát triển bộ phận bán lẻ của công xưởng.