Lục Thiệu Huy  lập tức hỏi: “Tại   thắt ống dẫn tinh  mà vẫn vô dụng,  ba năm   vẫn  thể mang thai  chứ?”
Tuy rằng câu hỏi    trong phạm vi trách nhiệm của bác sĩ nhưng bà  vẫn giải thích một chút: “Có khả năng là do dây thắt ống trở nên lỏng hơn dẫn đến việc ống dẫn tinh  thông , loại tình huống  cũng  tồn tại.”
Diệp Bảo Châu lập tức nghĩ đến gì đó mà hỏi bác sĩ: “Bây giờ  là thai một  đa thai ?”
Bác sĩ  bảo: “Bây giờ mới hơn bốn mươi ngày thôi, bắt mạch  thể   ,   siêu âm, nhưng hiện giờ con vẫn còn quá nhỏ, bốn mươi ngày  chắc   thể    gì, cô  đợi thêm vài bữa nữa    đây khám thử mới .”
Diệp Bảo Châu  nghẹn họng,    tin cũng  tin, cô thật sự  mang thai !
A a a,  mang thai nữa !
Cô lập tức  đầu   đàn ông, nghiến răng trừng mắt  .
Tuy rằng cô   một lời nào cả nhưng Lục Thiệu Huy  cảm thấy lạnh toát cả  .
Thấy bộ dáng đều    cho lắm của hai , bác sĩ nhíu mày hỏi: “Các cô  cần đứa con  ?”
Bà   dứt lời, hai vợ chồng đều sững sờ, Diệp Bảo Châu  Lục Thiệu Huy,  đàn ông cũng  cô, hai  đều    vẻ bối rối,      từ trong mắt đối phương.
Đứa trẻ  tới quá mức đột ngột cho nên bọn họ    từng nghĩ đến việc sẽ  thai thứ hai, bây giờ đột nhiên bác sĩ hỏi như , trong lúc nhất thời cả hai đều  trả lời.
Có cần đứa con  ?
Có cần ?
Cần?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-754.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Hay  cần?
Bác sĩ cũng  nhất thời cả hai vẫn  thể chấp nhận  chuyện  ngay cho nên  nhắc nhở: “Nếu bây giờ  mang thai   các cô  đối diện với một vấn đề,  là bản  các cô  cần đứa trẻ  ?”
Bây giờ trong lòng Diệp Bảo Châu đang hoang mang tột độ,  đây cô  bao giờ từng nghĩ đến vấn đề sẽ  thai thứ hai, cũng  hề lo nghĩ nếu như  thai thứ hai thì bọn họ  đẻ  , cho nên bây giờ bác sĩ  bọn họ đưa  một quyết định thì bọn họ cũng    đáp thế nào.
Cô  hé miệng, lúng túng trả lời: “Chuyện … chúng   từng nghĩ tới.”
Tuy rằng Lục Thiệu Huy cũng  lấy  bình tĩnh  nhưng  chuyện vẫn     lưu loát cho lắm: “, chuyện… chuyện  đột ngột quá, nhà chúng    ba đứa con , cho nên chúng   bao giờ từng nghĩ đến việc  thai thứ hai, cũng  từng nghĩ sẽ đột nhiên mang thai thế , hơn nữa, cũng   là thai một  là đa thai nữa, sợ cô   chịu .”
Bác sĩ cũng hiểu rõ sự lo lắng của bọn họ, cũng  tình hình gia đình của họ thế nào, cho nên mới gật đầu: “Trước mắt  thấy sức khỏe của cô  cũng , nhưng siêu âm vẫn  đợi  năm mươi ngày mới , hai  cứ về nhà suy nghĩ cặn kẽ  , đợi    siêu âm   quyết định cho  .”
Diệp Bảo Châu sững sờ gật đầu,  khi  cảm ơn bà  một tiếng mới    khỏi phòng khám.
Lục Thiệu Huy  theo phía  cô và hồi tưởng  lời mà bác sĩ  mới , đầu óc  vẫn còn đang vang ong ong,  thế nào cũng  thể ngờ  suy nghĩ chỉ chợt thoáng qua trong đầu   tối qua và lời  của con  là thật.
Diệp Bảo Châu  mang thai ,   sắp  cha, đứa trẻ  cũng thật lợi hại,   thắt ống dẫn tinh cả  mà vẫn  thể phóng  ?
Xem    chắc chắn cũng là một nhân vật lợi hại đây.
Nói thật, Lục Thiệu Huy thật sự  ngờ Diệp Bảo Châu sẽ  mang thai tiếp, mang bầu thật sự   dễ dàng,   phản ứng của cô  mạnh như thế, nếu chỉ là thai một thì còn đỡ, nhưng nếu  là thai ba tiếp  phỏng chừng cô gái  sẽ nổi sát tâm với  thật mất…
Lúc ,  Diệp Bảo Châu   ghế trống trong hành lang bên ngoài với vẻ mặt nặng nề, trong lòng  cũng  thấp thỏm, chỉ duỗi tay tới  nắm lấy tay cô, im lặng một lúc lâu mới hỏi: “Cái đó… em… nghĩ thế nào?”
Diệp Bảo Châu  phắt đầu qua trừng mắt  , tuy rằng    là  của  nhưng bây giờ  mang thai , cô cũng     thế nào nữa, cũng chỉ  thể đổ tại .
Cô đ.ấ.m mạnh một quyền lên  tên đàn ông, cắn răng : “Đều tại , nếu   tại  thì em cũng sẽ   ngày hôm nay.”