Vẻ mặt của Lục Thiệu Huy càng u ám hơn: “Không uy h.i.ế.p mà là cảnh cáo, hơn nữa Diệp Bảo Châu phụ nữ quen đến mấy ngày, bây giờ cô là vợ , nhất em nên tôn trọng và cũng tôn trọng cô .”
Lục Thiệu Lan tức đến mức sắc mặt trướng đỏ, rõ rành rành là một cô gái chỉ quen mấy ngày kết hôn, còn thừa nhận cái gì, vì một phụ nữ mà hung dữ với cô như thế.
Quả nhiên đàn ông vợ sẽ quên , đúng, là quên em gái!
Không thì .” Cô xong, lập tức đẩy mạnh cửa phòng.
Cao Hồng Anh thấy động tĩnh cũng vội khỏi phòng, trông thấy Lục Thiệu Huy đó với vẻ mặt nặng nề, bà vội hỏi chuyện gì xảy .
Lục Thiệu Huy thẳng: “Là nó chuyện con kết hôn với Vu Tuệ.”
Trước đây hai em cũng thường xuyên cãi , Cao Hồng Anh cũng quen , chỉ cần xảy chuyện lớn thì bà cũng mặc hai bọn họ, nhưng bây giờ chuyện , bà sững sờ, nhà họ Vu chắc hẳn sẽ cho Vu Tuệ chuyện, cũng chỉ Thiệu Lan ngoài mà thôi.
Bà vẫn biện minh cho Thiệu Lan một chút: “Có khả năng Thiệu Lan chỉ thuận miệng thôi, bây giờ con kết hôn , hiện giờ Vu Tuệ trở về thấy sự thật chắc hẳn sẽ từ bỏ ý định thôi, cho nên con đừng lo lắng quá.”
Lục Thiệu Huy gật đầu, Vu Tuệ từ bỏ ý định thì , nhưng thật sự thích việc Lục Thiệu Lan hết tất cả chuyện của ngoài: “Con .”
Nói xong, cũng nhắc đến chuyện nữa mà hỏi bà thuốc giảm đau.
Cao Hồng Anh Diệp Bảo Châu tới tháng, trong lòng tiu nghỉu, chẳng trách đêm tân hôn đó phía bên bọn họ một chút động tĩnh gì cả, hóa là vì nguyên nhân , xem mộng bà nội của bà đợi thêm bảy ngày nữa .
Lục Thiệu Huy cầm thuốc giảm đau về phòng, thấy Diệp Bảo Châu mỉm qua, khỏi hỏi: “Sao thế? Em cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-76.html.]
Khóe môi của Diệp Bảo Châu nhếch lên: “Không gì, thấy trai như nên em vui quá.”
Lục Thiệu Huy khẽ một tiếng: “Vậy bụng em đau ?”
“Đau chứ.” Diệp Bảo Châu lẩm bẩm, đương nhiên cô vẫn đau , nhưng cô ở trong phòng vẫn một chút về cuộc cãi vã ở bên ngoài, Lục Thiệu Huy cãi với Lục Thiêu Lan vì , tâm trạng cũng lên bao nhiêu, ngay cả đau bụng cũng giảm nhiều: “ thấy , em đau nữa .”
Khóe miệng Lục Thiệu Huy nhếch lên, câu đấy, còn mát xa cho cô, thấy cô bớt đau? Cô gái rõ ràng là trêu ghẹo : “Anh là thuốc giảm đau ? Em thấy nên đau nữa?”
Diệp Bảo Châu gật đầu: “ , chính là thuốc của em.”
Lục Thiệu Huy thấy lời tâm trạng cũng tồi, tuy rằng khoa trương nhưng dễ , thích.
Một tối , thuốc giảm đau , Diệp Bảo Châu ngủ yên bình.
Ngày kế , cô đặc biệt dậy sớm hơn một chút, lúc cô và Lục Thiệu Huy ngoài mang theo ít kẹo hỉ, đến phân xưởng, vẫn tới giờ chính thức nhưng cũng tới gần hết, vì thế cô bốc một nắm kẹo chia cho các tổ nhỏ, đều chúc mừng cô tân hôn vui vẻ.
Diệp Bảo Châu cũng khách sáo, hào hứng cảm ơn, tiếp tục rải kẹo.
Phương Mỹ Kỳ chướng mắt bộ dạng phấn khởi của cô cho nên lấy kẹo hỉ, nhịn mà lẩm bẩm với Tống Minh Trân: “Có gì mà vui, loại đàn bà tính cách và gia thế như cô ở bên Lục Thiệu Huy sớm muộn gì cũng ly hôn thôi.”
Vì Diệp Bảo Châu mà mấy hôm nay Tống Minh Trân mẩy với Tạ Gia Hòa, thậm chí cô ả còn cái hôm Diệp Bảo Châu kết hôn đó, Tạ Gia Hòa còn lén tới nhà ăn xem, cho nên cô ả bất mãn, lời cũng lạnh một tiếng: “Phải ha, ai khi nào thì ly hôn?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Dứt lời, Phương Mỹ Kỳ sáp qua, hì hì cô ả: “Chúng nên cược một ván xem bao lâu thì cô ly hôn ?”
Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy kết hôn, Tống Minh Trân vẫn khá vui vẻ, dù thì cũng nào tranh giành Tạ Gia Hòa với cô ả nữa, nếu thật sự ly hôn , chừng Diệp Bảo Châu tới quấn lấy Tạ Gia Hòa, cô ả lườm Phương Mỹ Kỳ: “Có gì mà cược, ấu trĩ.”