Cô dứt lời là trong phòng khám lập tức yên tĩnh một lúc. Trong lòng Cao Hồng Anh mừng rỡ như điên. Ôi chao, bà vẫn luôn lo lắng Diệp Bảo Châu giữ đứa con , nhưng bà cũng tiện bày tỏ thái độ quá nhiều cho nên trái tim vẫn luôn treo ở cổ họng, nhưng bây giờ thì , cô quyết định giữ đứa con .
Lục Thiệu Huy cũng ngạc nhiên, nhưng mà lo lắng Diệp Bảo Châu sẽ hối hận cho nên cô: “Em nghĩ kỹ ?”
Diệp Bảo Châu gật đầu: “Nghĩ kỹ , đứa trẻ duyên với chúng , dù cũng tới thì giữ .”
Cao Hồng Anh cũng nhanh chóng phụ họa: “, đứa trẻ kiên quyết đòi tới đây, đây chính là duyên phận.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Bác sĩ Diệp Bảo Châu: “Trước khi đứa bé đầy hai tháng cô vẫn còn thời gian để cân nhắc, còn nếu nghĩ kỹ thì ba tháng trực tiếp đến khoa sản lập hồ sơ là ."
Nói xong, bà trả sổ bệnh án, Lục Thiệu Huy nhận lấy sổ, gật đầu: “Vâng, chúng sẽ cân nhắc cẩn thận.”
Ba trực tiếp bước khỏi phòng khám, Lục Quốc Đống ở bên ngoài thấy bộ dáng tươi hớn hở của Cao Hồng Anh là cũng đoán quyết định của Diệp Bảo Châu thế nào. Thật ông cũng vui, trẻ con trong nhà sẽ càng ngày càng đông đúc, càng ngày càng náo nhiệt, ai mà chẳng thích con cháu đầy đàn chứ.
Cao Hồng Anh Diệp Bảo Châu và : “Con yên tâm, lát về sẽ tìm bà cụ Dương, hỏi bà liệu cách nào thể giảm nghén , đảm bảo sẽ để con khó chịu quá .”
Diệp Bảo Châu hít một , nếu quyết định giữ chắc chắn giải quyết vấn đề phản ứng mắt . Lần , bà cụ Dương ở đại viện cũng giúp cô điều dưỡng cơ thể, để cô chịu tội quá nhiều cho nên hiển nhiên cô cũng đồng ý với lời của Cao Hồng Anh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-762.html.]
Cao Hồng Anh về đại viện ở bên , còn Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy cũng nhanh chóng về khu tập thể gia đình. Hạ Thu Mai mong ngóng, lòng nóng như lửa đốt đợi bọn họ về nhà, bây giờ Diệp Bảo Châu về đến nhà là bà lập tức hỏi han tình hình.
Vừa cô giữ đứa con là Hạ Thu Mai chợt nhíu mày: “Con sắp hai mươi bảy , phản ứng còn lớn như nữa, nghĩ cho thật kỹ . Chúng ba đứa con trai , hà tất đẻ thêm đứa nữa, bằng chịu tội cũng chỉ con thôi.”
Đương nhiên Diệp Bảo Châu cũng nghĩ đến vấn đề nảy ồi, ba tháng đầu mang thai khó chịu nhất chính là ốm nghén, chỉ cần nhịn cho qua mấy tháng đầu là mấy tháng sẽ đỡ hơn hẳn. Mà bây giờ nhà xưởng đang vận hành bình thường, nhiều chuyện thể cần cô đích tay xử lý nữa.
Cô gật đầu: “Cái con , nhưng nạo thai cũng đau lắm ơi, dù cũng đều là khó chịu cả, chi bằng giữ , chủ yếu là con vẫn con gái.”
Hạ Thu Mai vẫn cô giữ con , bỏ con cũng chỉ đau nhất thời mà thôi, nhưng mang thai đẻ con chính là cả một đời đấy: “Không dọa con , bản cũng từng đẻ con , khi đẻ con xong cơ thể vẫn còn chịu khổ. Còn nữa, bây giờ chúng cũng là con gái cơ mà.”
Diệp Bảo Châu hiểu hết mấy lời mà bà , bằng cũng sẽ kêu Lục Thiệu Huy thắt ống dẫn tinh: “Vậy vẫn còn cơ hội năm mươi phần trăm ạ, hơn nữa phản ứng của con khác hẳn với ngày , xem xác xuất con gái lớn hơn một chút ?”
Hạ Thu Mai cảm thấy cô con gái đến mức thành tâm bệnh luôn , đây cô bao giờ tin chuyện nhưng bây giờ tin, bà nổi giận đùng đùng trừng mắt cô: “Bây giờ con cũng bắt đầu tin cái ?”
Diệp Bảo Châu nở nụ : “Con tin, chỉ cảm thấy duyên với đứa trẻ , nếu thì cứ giữ , còn nữa, chồng con cũng , bà sắp nghỉ hưu cho nến đến khi bà sẽ trông cháu cho.”
Hạ Thu Mai trừng mắt cô, hỏi một nữa: “Con thật sự nghĩ kỹ ? Sẽ hối hận đấy chứ?”