Diệp Bảo Châu cũng tiện giấu diếm cô nữa nên cũng chuyện mang thai, cuối cùng bảo: “Thắt ống dẫn tinh cũng vô dụng thôi, vẫn đeo bao cao su.”
Lý Quyên xong cũng gì nữa, chỉ đành thở dài một tiếng: “Đứa con của cô cũng thật kiên cường, cha nó như thế mà nó vẫn thể chạy bụng cô cho bằng , đúng là nên giữ .”
Diệp Bảo Châu khẽ , cảm thấy cô đúng, đứa trẻ đúng là kiên cường.
Lúc hai bọn họ đang chuyện cũng ba thằng quỷ nhỏ từ chỗ nào chui , bên ngoài cửa với vẻ mặt tò mò, trừng to đôi mắt đen láy chằm chằm bọn họ.
Lý Quyên đối diện với cửa trông thấy cái đầu nhỏ và đôi mắt đen láy của ba đứa trẻ cũng sợ hết hồn, vội vàng đẩy Diệp Bảo Châu một cái.
Diệp Bảo Châu nhanh chóng tắt đài, ba : “Sao ba đứa các con xuống chơi?”
Dương Dương chớp mắt, cái lưỡi nhỏ l.i.ế.m môi một cái: “Bé uống nước ạ.”
Diệp Bảo Châu vội vàng dậy rót nước cho ba đứa con.
An An lẽo đẽo m.ô.n.g cô, ngẩng cái đầu nhỏ lên há miệng, hỏi với giọng mềm như kẹo: “Mẹ ơi, em bé ạ?”
Diệp Bảo Châu sững sờ, vẫn cảm thấy đừng vội cho bọn trẻ nên chỉ bảo: “Không .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hằng Hằng khoanh tay , hừ một tiếng y như lớn bảo: “Hai chuyện bọn con thấy hết cả , đừng lừa con nít.”
Dương Dương cũng gật cái đầu nhỏ: “ đó, con cũng nhé, rõ ràng em bé mà.”
Diệp Bảo Châu: …
Lý Quyên Diệp Bảo Châu, nhún vai: “ cảm thấy cũng ? Bằng tụi nhỏ cũng sẽ khác thôi.”
Diệp Bảo Châu trầm ngâm một lúc, bây giờ em bé trong bụng cũng mới hai tháng thôi mà ba đứa tụi nó cũng , vì để tụi nhỏ chuyện từ miệng khác còn bằng chính cô tự .
Cô rót xong nước cho con, lượt đưa qua cho tụi nhỏ, đó mới mỉm , đáp: “ , trong bụng em bé, các con sẽ nhanh em trai em gái thôi, vui ?”
An An cô chằm chằm, đôi mắt như hạt nho đen mở thật to: “Thật ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-764.html.]
Diệp Bảo Châu nhéo cái mũi nhỏ của bé một cái, mỉm , đáp: “Thế bé tin ?”
Ba đứa nhỏ ngắt cái đầu nhỏ qua, em, em , đó về phía và thím ở bên cạnh, gương mặt nhỏ lộ vẻ hoang mang, vẻ hoang mang đó dường như đang …
Ế…
Sao bụng với bụng thím khác quá ?
Rất nhanh, An An duỗi bàn tay nhỏ tới sờ bụng của Diệp Bảo Châu, giọng non nớt pha thêm vẻ khó tin: “ bụng của to như bụng của thím mà, em trai em gái ạ?”
Dương Dương cũng bày bộ dáng sực tỉnh: “ , bụng hề to mà.”
Hằng Hằng lên, cũng sờ bụng của Diệp Bảo Châu, còn hì hì ngốc: “Không , trong bụng chẳng gì cả, em trai em gái .”
Diệp Bảo Châu: …
Ôi, ba đứa con trai ngốc của cô.
Lý Quyên phì , , xem chừng ba đứa trẻ đều tin, cô sang Diệp Bảo Châu, nhẹ giọng : “Xem chừng vẫn đợi khi bụng cô to mới thể .”
Diệp Bảo Châu cũng nở nụ , giơ tay xoa gương mặt nhỏ của con: “ , bây giờ , nhưng sẽ em trai em gái đó.”
Lý Quyên cũng ba đứa trẻ bọn họ: “Thế các cháu em trai là em gái?”
Cô xong, An An thản nhiên đáp: “Cháu em gái!”
Hằng Hằng cũng vội vàng giơ tay, đôi mắt to cong thành vầng trăng khuyết, lên trông thật đáng yêu và ngây thơ: “Cháu cũng em gái!”
Nghe thấy hai em trai đều em gái, Dương Dương chợt trợn tròn mắt liếc các em, trong giọng non nớt lộ vẻ mất hứng: “Không , em trai cơ, em gái thích nhè, còn chảy nước mũi nữa.”
An An đầu qua, bé với vẻ vui, còn giải thích với bé: “Em trai cũng , em trai cũng sẽ chảy nước mũi, nó còn cắn nữa nhé.”
Bây giờ Hằng Hằng là chung một chiến tuyến với An An nên cũng liều mạng gật cái đầu nhỏ: “ , nó còn giành đồ chơi của chúng nữa, em em trai .”
Dương Dương thấy hai đứa nhóc hề cùng suy nghĩ với , giọng mềm như kẹo cũng gấp gáp hẳn: “ em gái cũng giành đồ chơi mà, nó cũng cắn nữa, nó cắn còn dữ hơn nhiều.”