Lục Thiệu Huy mím môi: “Nếu thật sự   cách nào trao đổi thì trong  thời gian ở cữ cứ kêu bà cụ nhà các  về quê  , công hội chúng  cũng  bận,  ở nhà trông con với Lý Quyên hoặc là kêu  vợ  tới.”
Ủy viên Hồ á khẩu    gì, chẳng qua nghĩ  thì cách  cũng  đấy chứ. Nếu thật sự   thì cứ cho bà cụ về quê , bằng  , sớm muộn gì Lý Quyên cũng tức đến mất sữa.
Anh  gật đầu đáp: “Được,   .”
Bọn họ chỉ là hàng xóm cho nên Diệp Bảo Châu cũng  tiện  thêm gì nữa,  đó bọn họ ở bên ngoài đợi thêm nửa tiếng nữa là Lý Quyên  ngoài, đại khái là do mất m.á.u quá nhiều cho nên sắc mặt của cô  nhợt nhạt như tờ giấy, trông cả  cũng   sức lực.
Diệp Bảo Châu  cô , nở nụ  bảo: “Chúc mừng nhé, là một đứa con trai,   cô cũng  cần    khác đàm tiếu nữa.”
Lý Quyên cũng gật nhẹ đầu,  đây  triệu chứng mang thai, cô  còn tưởng là một đứa con gái nữa chứ, nhưng  ngờ   chuyện bất ngờ xảy đến, mà bất ngờ  cũng thật ,   cô  cũng  cần   bà già  lải nhải cháu trai , cháu trai nọ nữa, cuối cùng thì cô  cũng  còn  giục đẻ nữa .
Cô   đáp: “ ,    giải thoát ,   cuối cùng cũng  thể thở phào nhẹ nhõm.”
Diệp Bảo Châu  sáp đến bên tai cô , bảo: “ cũng   chuyện , cô yên tâm,     giúp cô mắng ủy viên Hồ ,     chắc hẳn sẽ trút giận  cô.”
Lý Quyên lập tức thấy cay mũi, hai mắt  đỏ lên, bà già đó  sẽ  đổi tật , nhưng thật  mãi cũng  đổi  . Mấy hôm nay cơm bà  nấu  chua lè chua lét đủ kiểu, khi  cô  cũng  tức lắm , trực tiếp cãi  với bà  luôn. Bà   cô     , ỷ  bụng to mà nổi cáu vớ vẩn, dù  thì  đó cô  cũng  nhớ   ngã thế nào, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng  đó thì ngã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-769.html.]
Cô  nắm tay Diệp Bảo Châu, chậm rãi bảo: “Cảm ơn cô.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy theo Lý Quyên về phòng bệnh, đợi  khi sắp xếp cho cô  xong mới rời khỏi bệnh viện. Lúc bọn họ về nhà  gần chín giờ tối . Vừa về đến nhà, ba đứa nhỏ đều  ngủ hết, gương mặt của tụi nhỏ đỏ bừng, ngủ  ngon.
Lưu Xuân Hoa   Lý Quyên  đẻ một đứa con trai cũng  bất ngờ, nhưng loại bất ngờ  cũng chỉ vụt thoáng qua  thôi, bà    bảo: “Vừa  lũ trẻ còn léo nhéo đòi  xem em gái ở nhà bên nữa chứ, nếu ngày mai bọn nhỏ  thím đẻ một đứa em trai    thất vọng  nữa.”
Diệp Bảo Châu bật , trẻ con mà, cho dù  thất vọng thì cũng chỉ là chuyện trong thời gian ngắn mà thôi,  khả năng qua vài ngày, bọn nhỏ  thấy em trai nhà bên quá nhỏ,   cách nào chơi với   là sẽ quên béng   ngay thôi: “Cái  cũng  tiện , lỡ như bọn trẻ thật sự vui vẻ thì .”
Đám trẻ  vui   là một chuyện, nhưng Hạ Thu Mai  bắt đầu lo lắng, vốn bà    cho Diệp Bảo Châu đẻ thêm một đứa nữa, nhưng   Diệp Bảo Châu quyết định giữ  con, bà  cũng  đẻ   một đứa cháu gái, như  thì gia đình bọn họ cũng sẽ viên mãn hơn một chút, nhưng bây giờ  thấy Lý Quyên đẻ con trai là bà  cũng bắt đầu  lo lắng sợ Diệp Bảo Châu sẽ đẻ con trai.
Diệp Bảo Châu cũng  chung nỗi lo , buổi tối lúc  ngủ, cô xoa bụng ,  Lục Thiệu Huy  chậm rãi hỏi: “Anh  xem, nếu như thai  của chúng   sinh một đứa trai thì   ?”
Đã quyết định giữ con   và cũng  hơn ba tháng cho nên Lục Thiệu Huy   nghĩ đến mấy chuyện  nữa, chỉ đáp: “Chẳng   cả, dù  đẻ  thế nào thì chính là như thế, nếu thật sự là con trai thì chúng  cũng bớt  một khoản tiền.”
Diệp Bảo Châu  thế lập tức lườm : “Chuyện  thì  liên quan gì đến tiền?”
Lục Thiệu Huy bắt đầu  đến những chỗ  thể tiết kiệm tiền cho cô : “Em xem nhé, nếu thật sự đẻ con trai thì quần áo  cần  mua, đồ chơi cũng khỏi cần mua, tiết kiệm  bao nhiêu tiền.”
Diệp Bảo Châu trực tiếp đảo trắng mắt: “Con còn  đẻ  mà   bất công đến tận Thái Bình Dương luôn .”