Phương Mỹ Kỳ bĩu môi: “Chỉ  đùa, xem náo nhiệt thôi mà.”
Dứt lời, một nắm kẹo  rơi xuống  mặt hai , hai  đồng thời  đầu , chỉ thấy Diệp Bảo Châu  tủm tỉm  chằm chằm  bọn  họ, lớn tiếng : “Đồng chí Tống Minh Trân, cảm ơn cái hôm cô bỏ thuốc dị ứng cho  , nếu    cô thì  với cán sự Lục phòng chừng cũng  thể
 kết thành lương duyên, kẹo  mời cô ăn.”
 
Chuyện xưa nhắc , lúc  tất cả   đều ngẩng đầu lên, tầm  đồng loạt hướng về phía bọn họ,   đều nhớ  lúc  Tống Minh Trân hại Diệp Bảo Châu  dị ứng,  đó là cán sự Lục giúp, tiếp đó Diệp Bảo Châu và cán sự Lục mới  quen với , xem  trong lúc vô tình Tống Minh Trân cũng là  ý   chuyện  .
 bọn họ sẽ   thẳng  , mà chỉ mỉm   Tống Minh Trân: “Minh Trân, xem  cô cũng  tính là bà mai,  kẹo  cô  ăn !”
Tống Minh Trân  ánh mắt kỳ quái của    chằm chằm đến mức mặt đỏ tía tai, nghĩ  thì hình như đúng là thật, nếu   lúc  cô ả bỏ thuốc Diệp Bảo Châu thì cô và Lục Thiệu Huy    thể đến bên  . Một   như Lục Thiệu Huy sẽ để Diệp Bảo Châu vấy bẩn , cô ả vẫn  thể   , nghĩ thôi  tức  điên lên .
 ai  ăn kẹo hỉ của Diệp Bảo Châu chứ, cho chó cũng chẳng thèm ăn!
Cô ả đang định ném kẹo  ngoài thì tổ trưởng Vương Hiểu Lị vỗ tay, hô lên: “Các đồng chí, chú ý một chút! Lập tức tập hợp, hôm nay ca trưởng  chuyện lớn  tuyên bố!”
…
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-77.html.]
Diệp Bảo Châu cũng   Đường Ngọc  thể  chuyện lớn gì  tuyên bố, nhưng bây giờ nhân lúc   đều  về phía Vương Hiểu Lị,  ai để ý đến chỗ cô nên cô nhanh tay nhanh mắt ấn lên đống kẹo,  Tống Minh Trân: “ quên mất, hình như hai  các cô  thích ăn đồ của ,  bỏ , dù  cho dù thế nào cũng cảm ơn hai  nhé.”
Tống Minh Trân: !
Cô ả còn   gì cơ mà?
Phương Mỹ Kỳ cắn răng: “Đồ thần kinh, cô tưởng chúng  thích mấy cái kẹo đó của cô lắm chắc?”
Cô    lớn tiếng,  vặn bên cạnh  một đồng nghiệp  ,   lập tức đảo trắng mắt,  Diệp Bảo Châu và : “Bảo Châu, cô đừng giận,  vài     , chúng   chấp bọn họ  gì.”
Diệp Bảo Châu cũng giả bộ tủi  gật đầu, dùng tốc độ sét đánh vơ hết kẹo  mặt hai  về,  là đồng chí  căn hồng miêu chính, đương nhiên cô bằng lòng đoàn kết các  chị em giai cấp công nhân  , đặc biệt là  trong phân xưởng, nhưng về phần loại  như Tống Minh Trân và Phương Mỹ Kỳ thì vẫn bỏ , ngoài mặt giả bộ chút là , kẹo   rơi cũng  cho hai  bọn họ ăn!
Phương Mỹ Kỳ tức  chết, nhưng tổ trưởng ở bên đó  gọi tập hợp, cô  cũng  thể cãi  với Diệp Bảo Châu nên chỉ đành cùng    dậy  đến khu đất trống.
Diệp Bảo Châu cũng  đến vị trí của  đặt đồ xuống,  đó chạy  tập hợp, đại khái qua hai phút cũng tập hợp xong, Đường Ngọc cũng tới.Đường Ngọc   mặt  , mỉm  tuyên bố với bọn họ rằng bây giờ công xưởng cần năm cán sự dự , để báo đáp mấy năm  các công nhân  cúc cung tận tụy với xưởng cho nên   bộ phận nhân sự quyết định ngoại trừ hai  tuyển từ bên ngoài  ,  ba cán sự dự  sẽ trực tiếp tiến hành tuyển từ các phân xưởng trong nhà xưởng, chỉ cần  trình độ văn hóa từ cấp hai trở lên, thông qua bài thi tuyển văn hóa cho công nhân trong xưởng là  thể lấy  cơ hội phỏng vấn.
Lời       đều ồ lên,   rằng    văn phòng hậu cần,  cơ bản đều   học lực trung cấp hoặc là từ cấp ba trở lên,  đây hoặc là tất cả đều tuyển từ bên ngoài , hoặc là các lãnh đạo trực tiếp sắp xếp ,  ba suất dành  cho xưởng tuyển nhân công vẫn là  đầu tiên!
Trong các phân xưởng, công nhân  học lực cấp ba và trung cấp vô cùng ít, phần lớn đều là cấp tiểu học hoặc là cấp trung học,   tuyển dụng cán sự dự   giảm thấp học lực xuống, thế  cũng khiến  phấn khởi bao nhiêu?