Vì thế một đám  lập tức nháo nhào lên thảo luận, bắt đầu  ai và ai   nghiệp cấp hai, mà trái tim của Tống Minh Trân cũng đập thình thịch mạnh hơn, trong các công nhân thuộc dây chuyền sản xuất ở phân xưởng  chỉ   cô  là học sinh cấp ba, vì   nhân mạch gì nên  xưởng  hai năm nhưng ngay cả một chức quản lý nhỏ cũng  lấy , bây giờ cuối cùng cô  cũng đợi  cơ hội  .
Diệp Bảo Châu cũng hào hứng, vì nguyên chủ thật sự chỉ  trình độ văn hóa cấp hai,  đó cô còn đang sầu lo đây, cô cũng  thể  công việc ở bộ phận đóng hàng  mãi , nghĩ  khi thăng chức cũng  nâng cao học lực  lên, cô còn đang định hỏi Lục Thiệu Huy lớp học ban đêm  thể giúp cô lấy một cái bằng trung cấp , nhưng xem  bây giờ  cần nữa, hiện giờ cơ hội  đưa đến  mặt cô , cô nhất định  nắm chắc cơ hội , nhất định  thông qua bài thi tuyển công nhân và lấy  cơ hội phỏng vấn!
Nếu cô  thể trở thành cán bộ dự  trong xưởng, đến khi  biên chế công việc  ở bộ phận đóng hàng   nghĩ cách chuyển cho Hạ Thu Mai, như  bà  cũng sẽ  công việc,  chuyện cũng tự tin hơn một chút,  cần việc gì cũng   sắc mặt của Diệp Phong Thu nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đường Ngọc    nháo nhà hô lên cũng vội bảo: “Ai  tham gia thì tìm Vương Hiểu Lị báo danh, thời gian thi văn hóa  mắt tạm thời quyết định là thứ bảy tuần , thời gian cụ thể đợi thông báo.”
Đường Ngọc  ,   cũng tản , Diệp Bảo Châu vội vàng  tìm Vương Hiểu Lị báo danh, Phương Mỹ Kỳ  thấy Diệp Bảo Châu chạy còn nhanh hơn cả thỏ, vụt cái  xông tới  mặt cô , trong lòng vô cùng bực bội, chỉ  Tống Minh Trân  chửi thậm tệ: “Cô  lấy   tự tin  báo danh , lớp chín còn  học xong, thi cũng chỉ tổ phí phạm, lãng phí bài thi.”
Diệp Bảo Châu  chạy đến hàng đầu   lời , trực tiếp lùi  đến  mặt Phương Mỹ Kỳ, híp mắt  cô : “Phế vật còn   cơ ? Hay là  thêm  nữa ,      rõ?”
Phương Mỹ Kỳ lạnh lùng bảo: “Nói thì , lớp chín cô còn  học xong, thi cũng chỉ tổ phí phạm, lãng phí bài thi.”
Cô    xong, một đám  phía   trực tiếp bật , Phương Mỹ Kỳ     đang  gì, thẳng đến khi Tống Minh Trân kéo cô  một cái, cô  mới lấy  bình tĩnh.
Vừa  Diệp Bảo Châu gọi cô  là gì?
Phế vật?
A a a, tức c.h.ế.t mất thôi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-78.html.]
Là  cô  đây mà!
Diệp Bảo Châu  cô , khóe môi nhếch nhẹ lên: “Biết , cô là phế vật,  sẽ cố gắng.”
Nói xong, trực tiếp biến mất.
“Diệp Bảo Châu!” Phương Mỹ Kỳ nghiến răng nghiến lợi  bóng lưng của cô, cơn giận trong lòng  lên đến đỉnh điểm, nhưng lúc  tổ trưởng đang ở đây, cô   dám  liều, tránh cho  thông báo.
“Cô đừng tức.” Tống Minh Trân vội vàng trấn an Phương Mỹ Kỳ: “Trưởng ca cũng  chỉ cần là  từng học cấp hai đều  thể báo danh, cho dù cô   thi đỗ nhưng vẫn quan trọng ở chỗ  tham gia.”
Lúc  tâm trạng  Diệp Bảo Châu chọc tức đến tự kỷ   của Tống Minh Trân  trở nên  hơn, Diệp Bảo Châu ngu như , cho dù chạy  nhanh thì cũng  tác dụng gì, cuối cùng cũng sẽ giống như Phương Mỹ Kỳ , thi cũng chỉ tổ phí phạm, lãng phí bài thi mà thôi.
 cô ả sẽ  chửi oang oang lên như Phương Mỹ Kỳ, vì thế   cô  và bảo: “Nếu cô thật sự tức giận, đến khi đó cô thi chỉ cần cố hết sức cao điểm hơn cô  là .”
Nói như , tâm trạng của Phương Mỹ Kỳ cũng  hơn một chút, nhưng cô   năng lực của , thi đỗ nào  dễ như , hơn nữa cũng   trong xưởng sẽ cho  đề thi thế nào, trông mong   còn  bằng trông mong  Tống Minh Trân.
Dù   mắt trong dây chuyền sản xuất ở phân xưởng đóng hàng bọn họ cũng chỉ một học sinh cấp ba là Tống Minh Trân, đến khi đó tạo mối quan hệ  với cô ả,   chừng   cô  cũng sẽ  một ngày   quản lý.
Nghĩ như thế, cô   Tống Minh Trân: “Biết ,   cô nhất định  thông qua bài thi tuyển để lấy  suất phỏng vấn đó! Đến lúc đó  trút giận  mặt Diệp Bảo Châu cho  đời mới !”