An An cha , hứ một tiếng với giọng mềm như bông: “Cha đừng hòng lừa trẻ con ba tuổi, là xưởng trưởng, chỉ cần bọn con thể học là bọn con nhé.”
Dương Dương cũng siết chặt nắm tay nhỏ của : “ đó, là xưởng trưởng cơ mà, ai cũng do quản, trường mẫu giáo cũng do quản, lời thì trường mẫu giáo cũng , chỉ cần là chúng con thể học.”
Hằng Hằng cũng : “Ai lời thì đuổi việc luôn!”
Lời khiến Hạ Thu Mai kinh hãi, thầm nghĩ ba đứa nhỏ cũng nhiều đấy chứ, còn cả trường mẫu giáo lời , còn cả đuổi việc.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà còn gì thì Lục Thiệu Huy lạnh lùng bảo: “Mỗi một bạn nhỏ đến trường mẫu giáo đều tiêm, các con thể gian lận, học thì hôm nay tiêm ngay.”
Ba đứa nhỏ dường như nhớ đến cảm giác đau đớn khi tiêm, Dương Dương trực tiếp ôm m.ô.n.g gào , la lên: “Con tiêm , con học nữa!”
“Con cũng học!”
“Anh ơi, đợi em với!”
Nói xong, ba đứa nhỏ lập tức vung chân chạy trong phòng, chỉ để mấy lớn bọn họ ở trong phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ.
Lục Thiệu Huy: …
Ba thằng quỷ nhỏ đúng là tiền đồ, chỉ tiêm một mũi thôi sợ thành như ?
Diệp Bảo Châu còn gì cả, kết quả các con chạy hết , cô trừng mắt đàn ông và : “Anh , thẳng như ?”
Lục Thiệu Huy nhíu mày, đáp: “Không thẳng lẽ nào còn lừa tụi nó đến bệnh viện mới ? Nếu loạn ở bệnh viện như thế sẽ thành trò ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-781.html.]
Diệp Bảo Châu vốn còn từ từ với bọn trẻ rằng học thì tiêm, tiêm là để phòng ngừa tụi nhỏ sinh bệnh gì đó… kết quả chẳng một chút tác dụng nào cả.
Cô hắng giọng: “Anh nên từ từ chuyện với các con, còn nữa, tiêm xong còn cho ít phần thưởng, như tụi nhỏ chắc chắn sẽ dụ dỗ.”
Lục Thiệu Huy cô như cũng chỉ một tiếng: “Hóa em dùng cách dụ dỗ , thế cũng , một, hai còn , nếu quen sẽ .”
Vốn dĩ hôm Diệp Bảo Châu với bọn nhỏ nhưng cũng sẽ tụi nó sợ quá ngủ cho nên mới đợi đến sáng nay mới : “Vậy xem thế nào bây giờ, ba đứa tụi nó đều trốn phòng hết cả .”
Lục Thiệu Huy liếc mắt qua bên đó, hừ một tiếng: “Trẻ con lời cứ đánh cho một trận là lời ngay, nếu thật sự thì đến bệnh viện, bốn chúng cứ ấn tụi nó xuống đánh.”
Anh xong câu là Hạ Thu Mai vội vàng bảo: “Đừng, con như thế sẽ dọa tụi nó sợ đấy, để chuyện với tụi nó xem .”
Diệp Bảo Châu cũng trừng mắt đàn ông: “Anh chỉ dọa , tụi nó đều sợ hết cả . Vốn tụi nó sợ tiêm, chuẩn tâm lý cho tụi nó một chút chứ.”
Lục Thiệu Huy cảm thấy ba thằng quỷ nhỏ chuẩn đến cỡ nào thì đến bệnh viện cũng vẫn như thế cả thôi, đây cũng từng tiêm bao giờ.
Anh còn gì thì Diệp Bảo Châu bảo: “Được , để em , yên đấy.”
Nói xong, cô phòng, lúc , Hạ Thu Mai đang khuyên bảo hết nước hết cái, lý với ba đứa trẻ, ba đứa nhỏ tiêm nên để ý đến bà .
Vừa Diệp Bảo Châu cũng nghĩ qua sẽ xử lý thế nào , lúc cô chỉ tụi nhỏ hỏi: “Vừa các con là xưởng trưởng, ai cũng do quản, ai cũng lời , đúng ?”
Ba đứa trẻ gật cái đầu nhỏ, Diệp Bảo Châu : “Vậy các con lời ?”
Ba đứa trẻ gật đầu, cảm thấy lời đương nhiên là , của tụi nhỏ chính là xưởng trưởng mà!
Diệp Bảo Châu cũng quan tâm bọn trẻ trả lời thế nào, : “Nghe lời thì bây giờ chúng tiêm, tiêm xong ai thì sẽ mua bánh ngọt siêu ngon cho đó ăn.”