Giống như một tiếng sấm giữa trời quang mây tạnh đánh thức giấc mộng ngủ say suốt mười năm của hàng nghìn hàng vạn thanh niên trí thức. Cả nước đều phấn khởi cả lên, khắp các phố lớn ngõ nhỏ đều vang lên tiếng pháo,  đây   nhiều chuyện vui cũng  dám đốt pháo, nhưng bây giờ    đốt bao nhiêu thì đốt bấy nhiêu.
Mà cũng vì khôi phục kỳ thi đại học cho nên sách ở các tiệm sách lớn đều  giành hết sạch, khi công nhân ở xưởng khác còn đang giành  sách thì công nhân  tham gia kỳ thi đại học ở Dân Phúc  sử dụng thời gian tan  của ,  trong phòng học  dựng trong xưởng để  sách và ôn tập.
Không chỉ như , thậm chí nhà xưởng còn bằng lòng bỏ phí báo danh cho bọn họ. Mấy quyết định  cũng khiến các công nhân và thanh niên trí thức quyết định tham gia thi đại học cảm động  . Tuy rằng       thể thi đỗ  , nhưng bọn họ đều   ơn những gì mà nhà xưởng   cho .
Liên tiếp mấy hôm, Diệp Bảo Châu   đều  thể bắt gặp mấy công nhân   một vài lời cảm ơn với cô, đương nhiên, tuy rằng nhà xưởng sẽ bỏ phí báo danh nhưng  nhiều công nhân ở Dân Phúc cũng  bản     năng lực đó, cho nên cũng   bao nhiêu  tham gia, đếm tới đếm lui cộng cả  ban hậu cần  cũng chỉ  hơn bốn mươi  báo danh.
Lần , Thẩm Văn Tinh cũng quyết định tham gia thi đại học cho nên Diệp Bảo Châu cũng kêu cô  dẫn những công nhân khác cùng  báo danh. Sau khi Thẩm Văn Tinh  báo danh xong và trở về, cô   Diệp Bảo Châu với ánh mắt   nghi ngờ  hóng hớt, hỏi: “Trước đây   xưởng chúng   một  tên là Tống Minh Trân đúng  chị?”
Diệp Bảo Châu  cô : “Em    gì nữa đây?”
Thẩm Văn tinh  đáp: “Không   gì cả, hôm nay em dẫn  bên   báo danh,  đó xưởng chúng   một công nhân cãi  với cô  cho nên em mới tò mò.”
Diệp Bảo Châu sững sờ, theo bản năng nghĩ Tống Minh Trân cũng   khỏi nông trường cải tạo lao động  ?
Cô nhanh chóng hỏi: “Ai cãi  với cô ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-791.html.]
Thẩm Văn Tinh nghĩ ngợi một lúc: “Hình như là Phương Mỹ Kỳ của phân xưởng đóng hàng,  vẻ như hai  bọn họ  chút mâu thuẫn, còn suýt chút nữa thì đánh  mà.”
Phương Mỹ Kỳ và Tống Minh Trân   chỉ  mâu thuẫn thôi , mà là  xích mích  sâu. Nếu loại  như Phương Mỹ Kỳ  thấy Tống Minh Trân cũng  báo danh tham gia thi đại học chắc chắn sẽ mỉa mai vài câu, cho nên bây giờ Diệp Bảo Châu tin Tống Minh Trân thật sự   thả ,  ngờ  mà cô  còn tham gia thi đại học nữa?
Không  loại   tiền án tiền sự như cô   thể báo danh thành công  , chẳng qua đây cũng   chuyện mà Diệp Bảo Châu nên quan tâm. Cô hắng giọng, mím môi bảo: “Hình như  một  như , lâu quá  nên chị cũng   ấn tượng gì cả, lát nữa em  với Phương Mỹ Kỳ, bảo cô    khiêm tốn một chút, đừng tùy tiện cãi , đánh  gây ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà xưởng.”
Thẩm Văn Tinh  quen Tống Minh Trân và cũng chẳng  với Phương Mỹ Kỳ cho nên cũng  hỏi thêm nữa, chỉ gật đầu đáp .
Chớp mắt cái  đến đầu tháng mười một,  đến ngày  khám thai. Diệp Bảo Châu vác cái bụng bầu to cùng Lục Thiệu Huy  đến bệnh viện.
Bác sĩ hội chẩn  siêu âm cho cô xong  đó  xem  liệu siêu âm của em bé,  nhịn  mà khen: “Đứa con  của cô lớn lên thật sự   đất.    liệu  tương lai chắc là một cô chân dài đấy.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Thiệu Huy cũng  khà khà: “Vậy liệu kỳ dự sản  đẩy lên sớm nữa ? Chúng   cần nhập viện  ?”
Bác sĩ ho nhẹ một tiếng: “Trước mắt  lẽ  cần, nhưng bây giờ đang là giai đoạn cuối của thai kỳ,  khả năng sẽ đẻ bất cứ lúc nào cho nên hai  cũng  chú ý một chút.”
Lục Thiệu Huy chậm rãi hít  một , bây giờ  là tháng mười một , hiện giờ kỳ dự sản tính  ban đầu  đẩy đến giữa tháng mười hai, cũng chính là nửa tháng nữa  thể sẽ đẻ. Anh  khẩn trương,    nhịn  mà  hỏi bác sĩ liệu  thể bắt mạch tính xem là nam  nữ  .
 cuối cùng  vẫn nhịn : “Được, chúng  sẽ chú ý.”