Từ  khi   Diệp Bảo Châu ngăn cản nữa, cả  Lục Thiệu Huy thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, cho nên khi   hẹn  cùng lắp ráp radio,  cũng  cần viện cớ tan  muộn nữa.  thứ  cũng    thể mày mò lắp  một cái ngay lập tức  cho nên  đôi khi  sẽ mang theo ít đồ về nhà để lắp.
Diệp Bảo Châu   đang  gì cho nên  đôi khi cũng sẽ che giấu giúp, thời gian chậm rãi tiến  gần cuối tháng mười một, đương nhiên cũng   gì khác thường xuất hiện, mà ngày thi đại học cũng  gần tới.
Tuy rằng thi đại học là chuyện của công nhân trong xưởng nhưng Diệp Bảo Châu     tham gia thi đại học  đông. Người trúng tuyển  vô cùng ít. Nếu mấy công nhân  của Dân Phúc  thể thi đỗ  Dân Phúc cũng  nở mày nở mặt, nhưng những    khả năng thi đỗ hiển nhiên cũng sẽ về Dân Phúc.
Cho nên Diệp Bảo Châu cũng bớt  một chút thời gian, đợi  khi tan  cô  đến phòng học tạm thời của nhà xưởng để quan sát,  cổ vũ mấy học sinh  một chút, nhưng  ngờ  mà  gặp Tống Minh Trong ở trong phòng học.
Tống Minh Trân  sớm   là công nhân của Dân Phúc nữa  nhưng cha  của cô ả thì vẫn còn. Nhà bọn họ vẫn còn đang sống trong khu tập thể gia đình. Trước đây cô ả  tính kế cô,   ăn trộm công thức trong xưởng cho Vạn Phúc, thế mà bây giờ còn    hổ chạy đến nơi  hưởng ké phúc lợi của những công nhân khác?
Thế  cũng quá    hổ , trong lòng Diệp Bảo Châu  bất mãn nhưng ngoài mặt cũng  tỏ  thế nào cả, chỉ mỉm   qua đó  Tống Minh Trân và hỏi: “Cô là công nhân của Dân Phúc ? Ở phân xưởng nào?”
Tầm   mới tan  xong,  tới phòng học  sách cũng  nhiều như  nhưng cũng  vài ,  thấy Diệp Bảo Châu hỏi như , bọn họ lập tức  sang  Tống Minh Trân.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sắc mặt Tống Minh Trân soạt cái đỏ bừng như tôm luộc, cô ả vốn   nghiệp cấp ba, nhưng  đó   nhiều sách đều  tìm  cho nên lúc ôn tập cô ả cũng  nhọc sức. Sau đó    cô ả  nhà xưởng  sách tham khảo nên mới qua đây. Cô ả cũng    nhiều  trong xưởng   cho nên mỗi  qua đây đều lén lút như ăn trộm, nhưng  ngờ hôm nay cô ả  xui xẻo như thế, tan   cũng  thể đụng  Diệp Bảo Châu.
Bây giờ Diệp Bảo Châu là xưởng trưởng của Dân Phúc,  bộ  chuyện trong xưởng đều do cô  chủ, hai năm gần đây cô  nổi trội, nhưng cho dù  nổi trội thế nào thì Tống Minh Trân cũng khẳng định một điều là Diệp Bảo Châu nhận  . Bây giờ cô hỏi như  chắc chắn là  thâm ý khác, phỏng chừng là   cho cô   sách ở phòng học .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-794.html.]
Cũng may mà lúc   đông , cô ả còn đội cả mũ nên  ai  thấy vẻ  hổ  mặt cô ả, cô ả  cắn môi, vội vàng đáp: “Không ,   đây tìm  thôi.”
Cô ả  xong là trực tiếp     khỏi phòng học.
Diệp Bảo Châu  bóng lưng của cô ả, trong lòng thầm hừ một tiếng, tuy rằng cha Tống và  Tống đều ở nhà xưởng, đều  cống hiến nhưng cũng  thể  đổi   sai mà Tống Minh Trân  phạm  ngày . Bây giờ cô ả  còn  chiếm lời của Dân Phúc nữa , nghĩ cũng đừng nghĩ nhé!
Ít nhiều gì thì Tống Minh Trân cũng  thể đoán   suy tính nhỏ nhặt  của Diệp Bảo Châu, cô ả chạy  bên ngoài, kéo mũ xuống  nhanh chóng rời khỏi nhà xưởng. Về đến nhà, Dương Xuân Phụng trông thấy cô ả trở về nhanh như  cũng ngạc nhiên hỏi: “Sao con  nhanh như ?”
Trong lòng Tống Minh Trân tức tối  c.h.ế.t  , cô ả vốn   tới phòng học như ăn trộm , nào ngờ  còn gặp  Diệp Bảo Châu nữa chứ: “Con đụng  Diệp Bảo Châu.”
Dương Xuân Phụng “hả” một tiếng: “Đã tan  , cô  còn tới chỗ đó  gì?”
Tống Minh Trân nào   Diệp Bảo Châu tới bên đó  gì , dù  cũng chính là đụng mặt , cô ả buồn bực đáp: “Không , cô  là xưởng trưởng,   tới  thì  tới đó thôi.”
Dương Xuân Phụng cũng  rối rắm vấn đề : “Không , ngày mai chúng    tiếp,   tin ngày nào cô  cũng  qua đó.”
Tống Minh Trân  nghĩ đến một câu mà Diệp Bảo Châu cố tình hỏi cô ả ở  mặt   ban nãy là trong lòng  khó chịu vô cùng: “Không  nữa, lỡ đến ngày mai    gặp  cô     trốn chui trốn nhủi chạy về,   mấy tài liệu đó thì con vẫn  thể thi đỗ đại học.”