Dương Xuân Phụng  lòng tự tôn của cô ả mạnh cũng chỉ đành thở dài trong lòng mà   thêm gì nữa.
Mà Tống Minh Trân cũng    ,   qua đó nữa là  qua đó nữa, mấy ngày  Diệp Bảo Châu cũng tới bên phòng học quan sát,  thấy Tống Minh Trận đấu nhưng cô   thấy Phương Mỹ Kỳ.
Con  Phương Mỹ Kỳ   cái miệng vô cùng cay nghiệt cho nên Diệp Bảo Châu cũng   phòng học, chỉ sợ Phương Mỹ Kỳ  kéo cô qua kể lể một đống chuyện về Tống Minh Trân.
Rất nhanh, thời gian  đến cuối tháng mười một, tuy rằng kỳ thi đại học  khôi phục nhưng thời gian thi và đề thi ở mỗi một địa khu vẫn khác , thời gian thi đại học ở thành phố Động Dương là ngày hai mươi tám tháng mười một.
Tối một hôm  đó tan , Diệp Bảo Châu cũng vác cái bụng bầu cùng Lục Thiệu Huy dẫn các con về đại viện cổ vũ Thẩm Văn Tinh. Bây giờ cô chỉ còn nửa tháng nữa là đẻ , bụng cũng  nặng đến kinh khủng, cho nên  đường  chậm, lúc đến đại viện thì trời cũng  tối.
Vân Mộng Hạ Vũ
…
Bên , Cao Hồng Anh  sớm nấu cơm xong, Thẩm Văn Tinh cũng  về nhà từ lâu, hai  con  dọn cơm   với những  khác ở đại viện chuyện tham gia thi đại học.
Phần tử tri thức ở đại viện cũng  ít, năm nay điều kiện tham gia thi đại học cũng  cao đến , cho nên mấy   mới kết hôn,  mới mang thai hoặc là  đẻ con , chỉ cần  tham gia thì  cơ bản đều  báo danh hết, ngay cả Vu Tuệ cũng tham gia.
Cao Hồng Anh thấy Diệp Bảo Châu về nhà cũng trực tiếp  bảo: “Mẹ thấy  mang thai tham gia cũng  ít, sớm   nhiều  tham gia như  thì lúc  con cũng nên báo danh, dù  chúng  thử một  cũng   .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-795.html.]
Diệp Bảo Châu còn   gì thì Lục Thiệu Huy  bảo: “Muốn thi đại học cũng   sách, bây giờ Bảo Châu cũng   nhiều sức lực và tinh thần đến  để ứng phó với chuyện .”
Cao Hồng Anh cảm thấy  tiếc nuối vi Diệp Bảo Châu  tham gia thi, nếu cô  thi   chừng thật sự  thể thi đỗ, nhưng  cái bụng bầu  sắp đẻ của cô, bà  lập tức  còn tiếc nuối nữa mà  bảo: “Ừ,  thi nữa.”
Trước đó Diệp Bảo Châu cũng  cân nhắc kỹ về chuyện   cho nên cô cũng  tiếp lời, chỉ  ngạc nhiên hỏi: “Vu Tuệ cũng tham gia thi đại học ạ?”
Cao Hồng Anh  đáp: “Còn   ,  chỉ Vu Tuệ mà  nhiều nữ đồng chí  mang thai ở đại viện chúng  đều tham gia, chỉ sợ chính sách sẽ   đổi  một lúc nào đấy.”
Diệp Bảo Châu  bảo: “Nếu  khôi phục cả   chính sách chắc chắn sẽ  đổi thôi ạ.”
Cao Hồng Anh thở dài một tiếng: “Lời  thể  chắc chắn như  , với tình hình hiện tại cũng  dễ  ,  sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.”
Thấy bà  như , Diệp Bảo Châu cũng  tiện  thêm gì nữa, dù  thì cô cũng  thể  cho Cao Hồng Anh   là  từ tương lai tới: “Ngược  cũng đúng ạ.”
Lúc ăn cơm, Cao Hồng Anh liên tục dặn dò Thẩm Văn Tinh những chuyện cần  chú ý khi thi đại học. Tuy rằng Diệp Bảo Châu   thật   thi cũng   gì cần  lo lắng cả, nhưng nguyên chủ  từng tham gia thi đại học, cô   phỏng chừng cũng   tác dụng gì hết. Sau khi ăn cơm xong, bọn họ chuẩn  về nhà nhưng  ngờ   hai bà thím ở đại viện tới đây.
Trong đại viện ngoại trừ Vu Tuệ  thì cũng   ít  cũng về quê  thanh niên trí thức. Bây giờ chính sách   đổi ,  nhiều thanh niên trí thức đều  về thành phố, nhưng vẫn còn  nhiều  cho dù  về thành phố thì vẫn   sắp xếp công việc. Mọi  đều  mì ăn liền của Dân Phúc bán  chạy, phân xưởng cũng vẫn luôn trong giai đoạn mở rộng nên hiển nhiên cũng cần tuyển . Mấy   qua đây tìm Diệp Bảo Châu chính là  xem cô  thể sắp xếp cho một công việc  .
Diệp Bảo Châu  nếu như lỗ hổng  mở  một     vẫn sẽ luôn   tới tìm cô, cho nên cô cũng thành thật đáp: “Dân Phúc chúng   liên hợp với ban thanh niên trí thức giải quyết vấn đề công việc cho thanh niên trí thức về thành phố nhưng đây là do chính phủ sắp xếp, tình hình cụ thể vẫn  hỏi phía ban thanh niên trí thức , còn bản   cũng  thể tự quyết định .”