Bác sĩ   kiểm tra cho cô thêm  nữa, tử cung vẫn  mở, ngay cả m.á.u cũng  thấy luôn. Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy đều cạn lời, họ   với Lục Quốc Đống một tiếng  đó mới trực tiếp đóng gói đồ đạc về nhà.
Hạ Thu Mai vốn còn định buổi trưa dẫn lũ trẻ qua bệnh viện nữa nhưng lúc   thấy bọn họ về nhà, bà  cũng  vội nữa mà chỉ hỏi: “Bác sĩ  thế nào?”
Diệp Bảo Châu thở dài một tiếng: “Nói  đẻ, về nhà đợi tiếp, chắc là đứa trẻ     ngoài .”
Hạ Thu Mai nhíu mày: “Không   đổi kỳ dự sản đến tháng một đấy chứ?”
Diệp Bảo Châu  một tiếng: “Ai mà   ạ, nếu mấy ngày nữa  đẻ  con đoán chắc vẫn là tháng một đấy.”
Nếu cô   đẻ    cũng  sốt ruột nữa, đến buổi tối tan học về nhà, ba đứa nhỏ  thấy bụng  vẫn to mà còn thấy  khó hiểu.
An An nhíu mày, hỏi với giọng non nớt: “Em gái vẫn  ngủ đủ cho nên mới     ạ?”
Diệp Bảo Châu nghĩ ngợi một chút, cũng chỉ  thể trả lời  bé như : “ , em gái vẫn  ngủ đủ, em  vẫn  rời giường.”
Dương Dương lè lưỡi: “Em gái thật mê ngủ.”
Hằng Hằng như cái máy bắt chước, cũng hô theo  hai: “Em gái thật mê ngủ.”
Lục Thiệu Huy  thấy bọn họ trái một câu em gái,  một câu em gái, trong lòng cũng  vui vẻ. Đều  lời của trẻ con  linh nghiệm nhất. Gần đây, ba đứa trẻ  cũng  lải nhải đòi em trai nữa cho nên thai   khả năng là con gái thật, cho nên  cũng  tính toán chuyện ba thằng nhãi thối  chỉ trích con gái  mê ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-800.html.]
Tuy rằng   việc gì nhưng mấy hôm nay, mấy  nhà họ Lục đều   thấp thỏm lo lắng,  qua mấy ngày nữa mà bụng Diệp Bảo Châu vẫn   động tĩnh gì như cũ, bọn họ  đến bệnh viện  kiểm tra thêm  nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bác sĩ cũng   bối rối, khi  bà   tình hình lão hóa cuống rốn của Diệp Bảo Châu và tình hình phát triển của em bé  đó mới tính  kỳ dự sinh tới sớm, nhưng nào ngờ kỳ dự sinh  tới muộn.
Lúc , bà  chỉ  thể giải thích rằng: “Đứa trẻ  nghịch quá, còn lừa cả  nữa, nếu thêm vài ngày nữa vẫn  đẻ  cô  tới bệnh viện khám  nhé, thật sự   thì tiêm thuốc trợ sản hoặc là đẻ mổ.”
Diệp Bảo Châu   đến đẻ mổ là lập tức lắc đầu: “   đẻ mổ , đến khi  nếu  đẻ   cứ tiêm thuốc trợ sản cho .”
Bác sĩ nở nụ : “Cũng , dù  thì đến lúc đó chúng  cứ bàn bạc  quyết định  nhé.”
Sau đó, Diệp Bảo Châu và Lục Thiệu Huy  về nhà, Cao Hồng Anh cũng  bọn họ đến bệnh viện kiểm tra nên lập tức chạy đến phía bên khu tập thể gia đình hỏi xem tình hình thế nào, Diệp Bảo Châu cũng  cho bà  .
Đã là ngày hai mươi tháng mười hai, đến kỳ dự sản  mà Diệp Bảo Châu vẫn  đẻ, thành tích thi đại học của Thẩm Văn Tinh cũng vẫn   động tĩnh gì cũng khiến Cao Hồng Anh bắt đầu buồn bực, tình huống gì thế ?”
Diệp Bảo Châu thấy bà  sốt ruột như  cũng    an ủi: “Mẹ, chúng   vội, kỳ dự sản ban đầu của con cũng là tháng một mà, cứ đợi thêm vài ngày nữa xem .”
Cô  đẻ nên Cao Hồng Anh cũng   cách nào khác, thầm nghĩ vẫn nên  bác sĩ , đến khi   đẻ  nữa thì tiêm thuốc trợ sản: “Con  đẻ, thành tích của Văn Tinh cũng  ,  cũng lo quá  mất, trở về  kêu cha con  hỏi xem thế nào mới .”
Diệp Bảo Châu thật sự   năm nay là năm đầu tiên khôi phục kỳ thi đại học,   nhiều chuyện cần  , sẽ  thể giống như bọn họ chỉ cần nửa tháng là  thể cho  thành tích ngay ,  thế nào cũng  đợi lâu hơn một chút, chẳng qua  thấy Cao Hồng Anh sốt ruột như thế cho nên cô cũng   gì cả.
Sau đó, Lục Quốc Đống cũng   ngóng, chẳng qua thành tích thi đại học của Thẩm Văn Tinh vẫn  , ngay cả thành tích của các học sinh cấp ba bình thường cũng   luôn. Phản hồi của bên  là vì năm nay là năm đầu tiên khôi phục kỳ thi đại học,  khá nhiều việc   cho nên  khả năng  muộn hơn một chút mới  thành tích, ít nhất cũng  đợi một tháng.