Diệp Bảo Châu  đầu  đứa trẻ  đặt  bên cạnh  , cô bé  bọc  kín kẽ, chỉ để lộ  mỗi gương mặt nhỏ. Đứa trẻ vẫn còn nhắm mắt, khuôn mặt sạch sẽ, cũng  thể    ngũ quan  tinh tế, tóc  đen  rậm, tuy rằng gương mặt nhỏ hồng hào mềm mại   mũm mĩm nhưng cằm  nhọn, là mặt trái xoan.
Làn da của cô bé  đỏ hỏn như trong tưởng tượng giống ba  trai  ngày xưa, Diệp Bảo Châu  nhịn  mà giơ tay sờ một cái, làn da của đứa bé  ,   lạnh, còn trơn nữa, giống lụa tơ tằm thượng hạng.
Mong ngóng lâu như  cuối cùng cũng đợi  , đôi mắt cô  đỏ lên, cũng  nhịn  mà bật : “ là con gái thật , thật  quá.”
Bây giờ tâm nguyện   thành, mong    bù đắp, Lục Thiệu Huy cảm thấy thật  : “ , là con gái,  mắt giống em .”
Diệp Bảo Châu vội vàng ngẩng đầu,  Cao Hồng Anh: “Con  ngủ bao lâu , nó  uống sữa  ạ?”
Lúc , Cao Hồng Anh cũng mừng  xỉu quá: “Yên tâm,  uống , con cứ việc nghỉ ngơi ,  việc   bọn  lo .”
Lúc , Lý Quyên cũng  lên  Diệp Bảo Châu: “Chúc mừng cô nhé,   đẻ cũng  nhanh, lúc  tới thì cô  đẻ xong , bây giờ cô cũng đủ nếp đủ tẻ cả , mà  định đặt tên gì cho con gái ?”
Trong lòng Diệp Bảo Châu cũng  sung sướng,  uổng công cô giai đoạn đầu  chịu tội nhiều như , bây giờ cuối cùng thì tậm nguyệt cũng  thành hiện thực: “Trước đó  chuẩn   ít tên nhưng vẫn  quyết định sẽ đặt là gì.”
Lục Thiệu Huy lập tức : “Không , đợi qua vài ngày nữa chúng  thăm cho con gái tự  bốc, con bé bốc  tên gì thì chúng  dùng tên đó.”
Hạ Thu Mai  bảo: “Con đúng là  loạn mà, con bé còn nhỏ như thế  mà bốc .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Thiệu Huy nhếch khóe môi: “Con thấy   bàn tay nhỏ của con bé cử động, chắc chắn  thể bốc , nếu thật sự  bốc   đến khi , chúng     .”
Lý Quyên cảm thấy cách  cũng , dù  cũng là trẻ con mà, bốc  cái gì thì tính cái đó : “Cũng   đám nhóc Dương Dương   đẻ em gái sẽ phản ứng thế nào nhỉ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-804.html.]
Diệp Bảo Châu chậm rãi thở  một , khóe mắt liếc qua , hình như ba đứa con trai  của cô   trong phòng bệnh: “ , đám nhóc Dương Dương  ,   đến tối mới qua đây ?”
Cao Hồng Anh lập tức  bảo: “ , lúc con  ngoài là  gần một giờ . Mẹ cũng  gọi điện về đó, lát nữa  sẽ gọi về thông báo cho Văn Tinh buổi tối tan trường  dẫn tụi nó qua đây.”
Bà    xong thì bác sĩ cũng tới đây kiểm tra phòng, bác sĩ  đến  giường bệnh của Diệp Bảo Châu,  kiểm tra tổng thể cho em bé,  đó  kiểm tra cho Diệp Bảo Châu, cảm thấy cô   vấn đề gì, tinh thần cũng   mới  đầu sang  Lục Thiệu Huy: “Anh   chứ, Còn choáng ?”
Diệp Bảo Châu   câu  cũng trực tiếp   đàn ông, cô nhớ  hình như    ngất xỉu, đôi mắt lập tức trợn trừng, hỏi : “Lần    ngất nữa ?”
Lý Quyên trừng mắt : “Lại cái gì,   cô đẻ con,    ngất  ?”
Diệp Bảo Châu gật đầu: “Còn   ,     còn ngất  cả ,    ngất tiếp?”
Khóe miệng Lục Thiệu Huy co rút, vội vàng bảo: “Vừa     ngất mà là  kích động quá nên chân  nhũn,  đó ngã một cái mà thôi.”
Diệp Bảo Châu lườm  một cái: “Thật  giả đấy?”
Lục Thiệu Huy xin thề,   mở thưởng xong cũng khiến  kích động quá, tim đập  nhanh như trống dồn,   thấy Diệp Bảo Châu ngất xỉu cho nên cũng hết hồn,  đó thì chân mềm nhũn, cơ thể  chịu khống chế mà ngã xuống đất, nhưng  thật sự  ngất xỉu mà. Bác sĩ  gọi là   dậy ngay: “Đương nhiên là thật , một  đàn ông như  còn ngất xỉu cái gì,  tin thì em hỏi  , lúc   mới  ngoài tinh thần vẫn  đấy nhé.”
Cao Hồng Anh cũng  giúp  mà chỉ  bảo: “Lúc nó  ngoài cũng  , chẳng qua ở bên trong tình hình thế nào thì bọn  cũng   nha.”
Khóe môi Lục Thiệu Huy co rút: “Thật sự  ngất mà,    còn cắt dây rốn nữa đó.”
Bác sĩ  hỏi chuyện cũng bật ,     là ai ngất xỉu ngay bên giường đẻ nữa , lúc  ngược   chuyện cũng  mạnh miệng đất, bà  ho một tiếng: “Bây giờ   cảm thấy choáng váng thì , nếu  vấn đề gì thì cứ trực tiếp kéo chuông nhé.”