Hằng Hằng rơi  trong trầm tư  nhanh chóng “Mẹ ơi,  đây bọn con cũng  tự bốc tên cho  như   ạ?”
Diệp Bảo Châu còn   gì thì An An  khẳng định một cách chắc nịch: “Chắc chắn   , bằng    sớm  với chúng  .”
Diệp Bảo Châu: ...
Đầu óc của tiểu tử  xoay chuyển nhanh quá.
Lục Thiệu Huy  với giọng trầm thấp: “Lúc  các con quá nhỏ, đều  ở trong lồng ấp, cũng   cơ hội để bốc.”
Ba đứa nhỏ  từng   qua chuyện  bao giờ, An An  tò mò: “Lồng ấp là gì ạ? Là cái đựng cơm  ? Sao bọn con  ở trong đó?”
Tuy rằng  đây Dương Dương và Hằng Hằng  ở trong lồng ấp, lúc , Cao Hồng Anh cũng bật : “Không , là chỗ chứa em bé,  đây các cháu nhỏ quá, gầy lắm, cho nên  ở trong đó.”
Hằng Hằng trừng to mắt, bộ dáng khó tin: “Sao chúng cháu   đó chứ?”
Bây giờ Lục Thiệu Huy đang bận cho con gái bốc tên nên cũng   thời gian  mà giải thích với bọn trẻ, chỉ bảo: “Đợi    cơ hội sẽ dẫn các con tới bệnh viện xem, đến khi  các con sẽ .”
Anh   xong thì bạn nhỏ Đường Đường    hề  động tĩnh gì lúc    duỗi , cái miệng nhỏ ngáp một cái,  đó bàn tay nhỏ xòe   nắm , ngay lập tức kẹp  một cục giấy.
Đôi mắt của Cao Hồng Anh sáng ngời: “Mau  kìa, con bé bốc  .”
Mọi   chằm chằm  cục bông đang ngủ say, Lục Thiệu Huy cũng nhanh chóng thu tay về,  đó nắm lấy bàn tay nhỏ của con gái, tiếp đó  từ từ lấy cục giấy nhỏ  , mở  : “Diệp Thư Viễn?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-trong-van-nien-dai/chuong-810.html.]
Lục Thiệu Huy chuẩn  đến ba cái tên họ Diệp, kết quả cô gái nhỏ  bốc  một cái tương đối khó,  nở nụ : “Sau  cũng  thể trách cha    đấy.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hạ Thu Mai cũng vui vẻ trong lòng, bà  cảm thấy cô gái nhỏ   với , bốc ngay  một cái tên theo họ : “Cái   , tên  .”
Dương Dương, Hằng Hằng và An An   thấy nét bút của ba chữ  nhiều như  trong lòng cũng đều buồn cho em gái. Ôi em gái đáng thương,   nếu  phạt chép tên cũng đến là thảm, chẳng qua nếu như Đường Đường nhờ giúp đỡ thì    như bọn trẻ cũng  thể cân nhắc đến việc giúp em.
Cứ như , tên thật của bạn nhỏ Đường Đường   quyết định.
Hai ngày  khi bạn nhỏ Đường Đường  tên thật, Thẩm Văn Tinh cũng hết sức phấn khởi chạy về khu tập thể gia đình. Sau khi  nhà, cô  trực tiếp ôm chầm lấy Diệp Bảo Châu, lớn tiếng hô: “Chị dâu, em đỗ ! Em thi đỗ đại học !”
Cô    dứt câu,  trong nhà đều kinh ngạc, lúc , Cao Hồng Anh còn đang bế cháu gái,  thấy câu  cũng  nhịn  mà run lên, bà  trợn mắt hỏi : “Thật ? Con đỗ  ?”
Thẩm Văn Tinh buông Diệp Bảo Châu    về phía Cao Hồng Anh: “Thật ạ, văn phòng tuyển sinh  công bố tên cả  ạ, con  mới từ bên đó về đây xong.”
Nhìn thấy bộ dáng ngây  của Cao Hồng Anh, Hạ Thu Mai cũng vội vàng bế cháu từ lòng bà  : “  bảo từ lâu  , Văn Tinh chắc chắn sẽ đỗ,   thì nhà các bà thật sự  một sinh viên đại học  đấy nhé.”
Lưu Xuân Hoa cũng  cảm thấy bất ngờ, Thẩm Văn Tinh  học gần bốn năm ở lớp học ban đêm , cô  khác với những  khác ở nhà xưởng,  cô  là học sinh cấp ba chính thức cũng  ngoa, hơn nữa cô  vốn   thông minh , thi đỗ cũng là chuyện bình thường mà.
Diệp Bảo Châu cũng  Thẩm Văn Tinh  vội hỏi: “Em thi  bao nhiêu điểm? Những  khác thì ?”
Thẩm Văn Tinh  thể kiềm chế  sự sung sướng trong lòng : “Em  , hôm nay  công bố thành tích thi đại học mà chỉ công bố tên những  trúng tuyển,  đỗ mà thôi. Khoa học xã hội là hai trăm tám mươi điểm, mà khoa học tự nhiên thì thiếu một điểm,  hai trăm sáu mươi ba điểm, em đỗ khoa học xã hội .”
Nói xong, cô   bảo: “Dân Phúc chúng  cũng chỉ  em với Tiểu Trương ở ban hậu cần, còn  một thanh niên trí thức ở phân xưởng là đỗ, những  khác đều  qua.”
Thân là xưởng trưởng   nhà xưởng  ba đồng chí  qua điểm sàn, Diệp Bảo Châu thật sự cũng  khen ngợi. Dù  thì kỳ thi đại học năm nay cũng   dễ dàng: “Dân Phúc chúng  vẫn  lợi hại,  mà   ba đồng chí qua điểm sàn,   chị  thưởng cho   mới .”